Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 536 - Chương 536. Ném Một Bình Thập Tam Hương Cho Ngươi (2)

Chương 536. Ném một bình thập tam hương cho ngươi (2) Chương 536. Ném một bình thập tam hương cho ngươi (2)

Trương Hải Căn trốn trong hư vô nhìn tình cảnh trước mắt, không nhịn được hoảng sợ, đồng thời cào nát đầu cũng không hiểu được vì sao lại có một cái quan tài đỏ thẫm?

Về phần Ngô Á đứng bên cạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm quan tài và mảnh vỡ không gian lóe lên ánh đỏ ở xung quanh, tình cảnh này cứ như một ngôi sao băng màu đỏ mang theo ánh sao đầy trời, không kìm được khen ngợi: “Thật đẹp!”

Đáng tiếc, Triệu Khách không nghe được một tiếng thật đẹp này, nếu không chắc chắn xoay người lại, mắng Ngô Á đến máu chó đầy đầu.

“Đến thật đúng lúc, ha?”

Triệu Khách quay đầu lại, sau khi nhìn thấy chiếc quan tài đỏ thẫm kia không nhịn được nhíu mày, nhưng cũng phát hiện điều không đúng, hình như bây giờ cỗ quan tài này càng tươi đẹp hơn trước đó, khẽ ngửi một cái, Triệu Khách như ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Nhìn ra sau quan tài, trên vết nứt không gian vỡ vụn là rất nhiều bóng đen, không biết là cái gì.

Cho đến khi Triệu Khách kích hoạt Nhìn rõ mới thấy rõ, nhưng sau khi Triệu Khách nhìn rõ lại không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.

“Hít!”

Một luồng khí lạnh rót vào trong phổi, chỉ thấy trước mắt là từng khuôn mặt quen thuộc.

Trong đó, Triệu Khách thấy lão thái bán trứng gà và lão đầu thường xuyên đứng nói xấu với lão thái thái.

“Đáng chết! Nữ nhân này điên rồi!”

Lập tức có một dự cảm xấu trào ra trong lòng Triệu Khách.

Nhưng lúc Triệu Khách vừa mắng câu này, hắn đã thấy hối hận.

Lỗ tai lông xù khẽ động đậy.

“Phù…”

Đôi môi đỏ tươi áp vào bên tai Triệu Khách nhẹ nhàng thổi, đồng tử của Triệu Khách co rụt lại nghẹn một hơi trong ngực, sau khi Hóa cáo lại có thêm một lớp lông tơ màu trắng, bây giờ đang xù tung lên.

Không biết một bàn tay gầy nhỏ không xương đã xuất hiện sau lưng Triệu Khách từ lúc nào, bàn tay vuốt ve bộ lông màu trắng ở sau lưng Triệu Khách, đặc biệt là lúc vuốt ve đến phần đuôi, một luồng khí lạnh khiến Triệu Khách tê cả da đầu.

Dường như cái tay kia đang nắm chặt cái đuôi của mình, cảm giác bị rút từng đốt xương sống trong trí nhớ được tái hiện lại trong đầu Triệu Khách, cảm giác đau đớn sống không bằng chết khiến Triệu Khách cảm thấy ngạt thở, khớp xương cả người đều không nhịn được run lên.

“Phốc!”

Dòng máu đỏ tươi chảy ra theo bắp đùi Triệu Khách, phi đao đâm thật sâu vào cơ bắp trên đùi Triệu Khách, khuấy mạnh một cái, cơn đau khoan tin lập tức khiến tinh thần của Triệu Khách tập trung lại, cắn răng một cái hét to: “Đợi chút! Ta… Ta có cái này đưa cho ngươi!”

Ngón tay mảnh khảnh sau lưng nhẹ nhàng dừng lại, chỉ thấy khuôn mặt Triệu Khách trắng bệch nghiêm nghị, xoay người qua.

Một hương thơm rất nhạt tràn vào trong xoang mũi Triệu Khách, nhìn mạng che mặt màu đỏ gần trong gang tấc, đây là lần đầu tiên Triệu Khách nhìn kỹ mặt đối phương ở khoảng cách gần như thế.

Da thịt trắng hơn tuyết như vô cùng mịn màng, đôi mắt như một dòng nước trong, lúc nhìn quanh trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu ra khí chất trong trẻo lạnh lùng.

Khiến người ta bị trấn áp, tự ti mặc cảm, không dám khinh nhờn.

Nhưng trong sự cao ngạo linh động lại có vẻ câu hồn hút phách, đặc biệt là đôi môi tươi đẹp quyến rũ kia.

Nếu không phải một tay khác của Triệu Khách cầm phi đao không ngừng đâm vào cơ bắp, dựa vào năng lực đặc thù của “Lão binh” là Ý chí sắt thép để giữ sự tỉnh táo, e rằng Triệu Khách đã sớm không nhịn được hôn xuống.

“Ực…”

Triệu Khách không nhịn được nuốt nước bọt, cẩn thận lấy ra một thứ từ trong sách tem, chậm rãi đưa tới, nói: “Cho ngươi…”

Cái hộp gỗ nhỏ trước mắt rất tinh xảo, cái hộp gỗ nhỏ này là do Triệu Khách cẩn thận chuẩn bị, bên trên còn dùng dây lụa buộc thành nơ con bướm màu đỏ.

Tuy không biết Triệu Khách đưa cho nàng cái gì, nhưng thiên tính của nữ nhân sẽ khiến nàng đầy tò mò với những món quà tinh xảo thế này.

Nàng hơi do dự, cuối cùng vẫn buông bàn tay đang nắm lấy đuôi của Triệu Khách ra, dùng hai tay nhận lấy cái hộp do Triệu Khách đưa tới.

Trong đôi mắt phượng hiện ra chút chờ mong, nhẹ nhàng mở hộp ra lại thấy bên trong cái hộp còn có một cái hộp giấy nhỏ khác.

Nhìn cái hộp trước mắt, vẻ mặt nữ nhân hơi ngơ ngác như còn đang suy nghĩ đây là thứ gì, Triệu Khách thở sâu, đột nhiên hai chân đạp một cái, cả người nhảy ra sau.

“Cứu ta!”

Trong nháy mắt lời nói của Triệu Khách rơi xuống, cuối cùng nữ nhân đã hiểu ra Triệu Khách lại muốn chạy một lần nữa, nàng đột nhiên xoay người, ngón tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng chụp vào hư không.

Trong nháy mắt đó, Triệu Khách cảm giác không khí xung quanh như đang cứng lại, thậm chí thông qua Hoàng kim đồng, Triệu Khách như thấy thời gian dừng lại, đang dùng một tốc độ chậm rãi như con kiến trôi qua trước mắt hắn.

Chỉ có bàn tay kia như xuyên qua sự cách trở của thời gian, càng ngày càng gần.

“Yêu quái, chịu một đao của ta!”

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thấy một vết nứt màu đen vỡ ra sau lưng nữ nhân, một thanh đại đao xuyên qua hư không, phá không mà tới, chém thẳng vào đầu nữ nhân.

Nhưng đối mặt với một đao kia, thậm chí nữ nhân còn không quay đầu lại, ngược lại chỉ thấy bóng đỏ lóe lên, chiếc quan tài đỏ thẫm kia xuất hiện ở sau lưng nữ nhân, quan tài mở ra như một cái động không đáy, trực tiếp hút lưỡi đao vào.

“Đinh linh linh…”

Bình Luận (0)
Comment