Một kích không trúng, Ngô Á nhanh chóng biến mất trong hư vô nhưng đây không phải là kết thúc, chỉ nghe một tràng tiếng chuông chói tai vang lên, từng sóng âm có thể nhìn thấy bằng mắt thường tấn công tới.
Là Trương Hải Căn đang ra tay, Huyễn âm thất sát linh, năng lực đặc thù của con tem cấp bạch ngân.
Đáng tiếc sự công kích ở loại trình độ này còn không thể chạm vào một sợi tóc của nữ nhân.
Nhưng đúng lúc này lại nghe một tiếng vỡ vụn rất nhỏ vang lên, cuối cùng trên khuôn mặt lạnh lùng băng sương của nữ nhân đã xuất hiện sự thay đổi, quay đầu nhìn về phía hộp gỗ trên tay đã xuất hiện một vết nứt.
Thấy thế, ánh mắt nữ nhân hơi thay đổi, một tay khác nhẹ nhàng lấy một sợi tóc, lập tức gảy nhẹ.
“Cạch!”
Một tiếng vù vù âm vang mạnh mẽ, một làn sóng âm tản ra xung quanh khiến nơi này lập tức yên lặng như tờ, giữa đất trời không có tiếng động gì.
Nhưng cũng trong tích tắc yên lặng như thế, chỉ thấy Triệu Khách lập tức nắm bắt cơ hội, quyết đoán kích hoạt Sắc lệnh phù trên tay, bóng dáng lóe lên, lúc Triệu Khách xuất hiện một lần nữa đã ở bên cạnh Ngô Á.
“Chạy nhanh!”
Thấy đã thành công, Ngô Á bóp chặt Thủy tinh truyền tống trên tay.
Ba người đồng thời lóe lên, lúc xuất hiện lần nữa, Triệu Khách đã đứng trên hành lang tầng ba.
“Phốc!”
Chỉ thấy Trương Hải Căn phun ra một ngụm máu, thân thể ngã nhào xuống đất, bắp thịt cả người bắt đầu co rút không theo quy luật.
Hắn ta bị phản phệ, tiếng một sợi tóc bắn ra lại khiến Trương Hải Căn chấn động đến nôn ra máu, vốn là nửa cái mạng, hiện tại nửa cái mạng còn lại cũng bị treo lên.
Cũng may Triệu Khách kịp thời rót cho hắn ta một giọt tinh hoa nhân sâm, mới khiến Trương Hải Căn thở ra một hơi.
Dừng lại một chút thở dốc, Trương Hải Căn không nhịn được mắng: “Ngươi điên rồi, trêu chọc thứ gì thế, thả ta rời đi, ta muốn trở về hiện thực!”
Chẳng trách Trương Hải Căn lại như thế, chỉ một sợi tóc nhẹ nhàng bắn ra, suýt nữa thì lấy cái mạng chỏ của hắn ta, đổi lại là ai cũng không thể tiếp tục dông dài với Triệu Khách.
Nhưng Triệu Khách không để ý đến hắn ta, lập tức lấy ra một cây nhân sâm tinh nhét vào trong miệng, hàm hồ không rõ: “Hai người các ngươi chạy mau, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, nhưng nhớ kỹ không được vượt quá ba trăm mét.”
“Được, nhưng ngươi cẩn thận một chút, lần sau không may mắn vậy đâu.”
Ngô Á nói xong xoay người định chạy, nhưng lúc này hắn ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hắn ta rất tò mò rốt cuộc trong cái hộp mà Triệu Khách tặng xác nữ đã chứa thứ gì, thế là vặn hỏi: “Rốt cuộc ngươi đặt cái gì ở trong hộp.”
Ngô Á vừa nói xong, đã thấy Triệu Khách mỉm cười thần bí, nói: “Không có gì, chỉ là một hộp thập tam hương Vương Thủ Nghĩa.”
“Thập tam hương? Đó là thứ gì? Hương liệu à?”
Đối với Ngô Á, thứ đồ chơi này hơi xa lạ, cái gọi là quân tử xa nhà bếp, có thế nói Ngô Á tuân thủ điều này rất nghiêm chỉnh, tuy hắn ta rất giỏi ăn nhưng hắn ta kiên quyết không bước một bước nào vào nhà bếp.
Vì vậy, nghe thấy Triệu Khách nói chuyện, Ngô Á gãi đầu thật sự không biết đó là cái gì.
Ngô Á nghe không hiểu nhưng không có nghĩa những người khác không nghe hiểu.
Trương Hải Căn đang cầm thuốc khôi phục rót vào trong mồm, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Triệu Khách và Ngô Á.
Trương Hải Căn chỉ hơi tưởng tượng lập tức hiểu được.
“Phốc…”
Hắn ta rót hết một bình thuốc khôi phục, còn vừa nuốt vào trong cổ họng, chỉ thấy đôi mắt Trương Hải Căn đột nhiên trợn to, phun một ngụm thuốc ra ngoài, chẳng những không uống hết mà còn bị sặc gần chết.
“Khụ khụ khục… Mả mẹ nó!”
Nặng nề ho khan vài tiếng, Trương Hải Căn suýt thì ngất đi, giọng nói hơi nghẹn ngào, quay sang hét to với Triệu Khách: “Ca, không! Gia, ngài là gia gia ruột của ta, ta là tôn tử của ngài, ngài thả ta đi! Ta không thể đi theo một người độc địa như ngài nữa, ngài mẹ nó trêu chọc thứ gì thế? Một sợi tóc lại suýt xử lý ta!”
Trương Hải Căn nói không lựa lời, cũng đã giận đến phát điên.
Vừa rồi chỉ gảy nhẹ một cái đã bắn ra, hắn ta lập tức bị phản phệ.
Nếu không phải chạy nhanh, cộng thêm vừa rồi đã dùng tinh hoa nhân sâm của Triệu Khách giúp hắn ta treo lại một hơi, e rằng bây giờ đã biến thành bệnh liệt nửa người.
Có trời mới biết, Triệu Khách đã chọc phải thần tiên như thế nào, cảm giác bóp chết bọn họ như bóp chết một con kiến.
Điều khiến Trương Hải Căn tức giận hơn là, không ngờ một tên cẩn thận như Triệu Khách lại là cuồng ma tìm được chết.
Đến lúc này không lập tức trở về, mà lựa chọn ở lại khiêu khích nàng, đây không phải tìm đường chết sao?”
“Có ý gì??” Ngô Á quay đầu hỏi.
Chỉ thấy Trương Hải Căn tức giận quay sang, nhìn về phía Ngô Á, vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Thập tam đổi thành 13 là hương B! Đây là đang mắng nàng mẹ nó rất thơm, ngươi không biết cái này à, ngươi giả vờ cái gì!”
Trương Hải Căn còn chưa nói hết câu, giọng nói lập tức im bặt.
Chỉ nghe cả tòa cao ốc đột nhiên chấn động, không khí xung quanh như muốn đông kết lại, một luồng khí tức ngột ngạt tràn ra từ khắp nơi khiến sắc mặt ba người đột nhiên thay đổi.