“Nguy hiểm thật!” Triệu Khách thầm thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, chỉ thấy cỗ quan tài kia đột nhiên dừng lại giữa không trung, nắp quan tài mở ra, bên trong lại rỗng tuếch.
Trong lòng Triệu Khách ngạc nhiên, không hiểu sao quan tài lại mở ra?
Đúng vào lúc này, đồng tử Triệu Khách co rụt lại, máu trong người như đông cứng ngừng chảy, trái tim như bị cái kìm nhổ đinh xoắn lại.
Không cần quay đầu lại, chỉ với một luồng hương thơm sâu kín trong không khí, Triệu Khách biết nàng đã ở sau lưng mình.
Quá nhanh!
Khóe miệng Triệu Khách giật một cái, chỉ cảm thấy máu trên người dồn hết lên đầu, đầu vang lên ong ong.
“Tiểu tử, chạy nhanh?”
Thấy Triệu Khách đứng nguyên tại chỗ như đầu gỗ, Lục vĩ hồ ly trên vai không nhịn được giục.
Nhưng nàng vừa nói xong đã thấy trên vai Triệu Khách xuất hiện thêm tay của nữ nhân, nhẹ nhàng đẩy một cái, không gian xung quanh Triệu Khách đột nhiên bắt đầu kéo duỗi, rõ ràng hắn không hề động đậy, quan tài không hề động đậy, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại đang nhanh chóng rút ngắn.
“Tiếp tục!”
Thấy sắp bị thu vào quan tài, Triệu Khách cắn răng một cái, cắn nát đầu lưỡi của mình, dựa vào cơn đau để gia tăng ý chí lực, lại kích hoạt tử phù Sắc lệnh phù.
Lúc xuất hiện lần nữa, Triệu Khách nhìn về phía con số trên cầu thang, lúc này hắn lại quay về tầng 11.
“Phù!”
Triệu Khách thở ra một hơi, nhìn số điểm bưu điện còn lại trong sách tem của hắn, lại nhìn thông báo treo giải thưởng dán ở trên vách tường, trong lòng Triệu Khách thầm thấy may mắn.
Cũng may hắn đã bố trí xong từ trước, nếu không lần này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở về hiện thực.
Trước đó, hắn để những cảnh sát kia đi dán thông báo treo giải, trên thực tế đằng sau mỗi một thông báo treo giải đều cất giấu một tấm mẫu phù của Sắc lệnh phù.
Sở dĩ để phân thân đi dán, vì Triệu Khách muốn tránh sự giám sát của xác nữ.
Cũng dựa vào những Sắc lệnh phù này, Triệu Khách mới có thể tùy ý di chuyển trong tòa nhà, miễn cưỡng tham sống sợ chết.
Sự chênh lệch giữa bọn họ hoàn toàn không phải thứ mà Triệu Khách có thể đuổi kịp trong thời gian ngắn.
Hiện tại Triệu Khách chỉ muốn làm một chuyện, đó là hoàn toàn thoát khỏi nàng, không thể trêu vào nữa.
“Tiểu tử, tại sao ngươi lại lên lầu? Chạy ra ngoài đi??”
Hương Chi Nhi trên vai cũng sốt ruột theo, không biết rốt cuộc Triệu Khách chọc phải thần tiên phương nào, lại hung tàn như vậy.
Triệu Khách đang chờ câu này, vội vàng lắc đầu nói: “Chạy không được, trên bả vai ta có ấn ký của nàng, chạy bao xa nàng cũng đuổi tới, trừ khi ngươi móc miếng thịt kia ra giúp ta.”
Hương Chi Nhi nghe xong quay sang nhìn bả vai Triệu Khách, quả nhiên trên miếng thịt đen trên bả vai có một con mắt theo dõi hai người.
“Không tốt!”
Dường như có cảm ứng, sắc mặt Triệu Khách đột nhiên thay đổi, bóng dáng lại biến mất.
Bóng dáng Triệu Khách vừa biến mất, ngay sau đó đã thấy chiếc quan tài đỏ thẫm xuất hiện ở chỗ mà Triệu Khách vừa đứng, mặt đất xi măng bị ném ra một cái lỗ thủng.
Một giây sau, lúc Triệu Khách xuất hiện lại đã ở tầng sáu.
Lần này Hương Chi Nhi nhanh chóng leo lên đầu vai Triệu Khách, bị con ngươi màu đen kia nhìn chằm chằm khiến trong lòng Hương Chi Nhi run rẩy.
Nhưng lúc này, nàng cũng không quan tâm nhiều như vậy, quay đầu nói với Triệu Khách: “Ngươi chịu đựng!”
“Nhanh!”
Trong nháy mắt Triệu Khách nói chuyện lại kích hoạt tử phù một lần nữa, theo từng tấm tử phù tiêu hao, điểm bưu điện của Triệu Khách cũng đang nhanh chóng hạ xuống.
Đây hoàn toàn là coi điểm bưu điện làm củi để đốt, đổi lại là người khác e rằng tuyệt đối không hào phóng như Triệu Khách, lại nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như vậy.
“Xoạt!”
Huyết nhục trên bả vai bị Hương Chi Nhi dùng móng vuốt xé ra, dường như phát hiện được điều gì đó, chỉ thấy miếng thịt màu đen kia bắt đầu di chuyển vào sâu trong cơ thể Triệu Khách.
“Ha ha, ta đánh không lại ngươi, còn không đấu lại thứ đồ chơi nhỏ này sao!” Hương Chi Nhi thấy thế cũng dũng cảm hơn.
Nếu đổi lại là Triệu Khách, muốn móc thứ này ra chắc chắn phải đào nửa người hắn thành tàn phế, còn chưa chắc đã thành công.
Nhưng đối với một vị Hồ tiên, cắt tròng mắt này ra chắc chắn không phải việc khó, đây mới là một trong mục đích thật sự khiến Triệu Khách gọi ra Hồ tiên.
Hương Chi Nhi thật sự không phụ sự kỳ vọng của Triệu Khách, chỉ thấy nàng hé miệng lè ra đầu lưỡi dài nhỏ màu hồng, nhắm thẳng vào đầu vai Triệu Khách khẽ hút, đầu lưỡi màu hồng thăm dò vào vết thương trên đầu vai Triệu Khách.
“A!”
Tay phải của Triệu Khách đột nhiên siết chặt thành nắm đấm, trên trán nổi gân xanh.
Hương Chi Nhi cũng không quay đầu lại hô một tiếng, tiếp tục vùi đầu hút mạnh, chỉ thấy cái đầu nhỏ xù lông của nàng nằm sấp ở đó, rất linh hoạt ép quả cầu màu đen kia đến góc chết.
Đột nhiên, đôi mắt Hương Chi Nhi sáng ngời, đầu lưỡi của nàng đột nhiên bao bọc tròng mắt màu đen kia, dùng sức kéo một phát.
Triệu Khách suýt nữa quỳ xuống đất, Hương Chi Nhi kéo một phát như thế, Triệu Khách cảm giác gân của mình cũng bị con hàng này rút ra.
“Ngươi có làm được không!”
Lúc Triệu Khách nói lời này lại kích hoạt tử phù, nhưng lần này chờ Triệu Khách xuất hiện lần nữa.
Lại không biết đụng phải thứ gì, chỉ cảm thấy cánh tay lạnh băng.