Dường như phát hiện dáng vẻ hơi ngây ngốc của Triệu Khách, trên mặt xác nữ lại đỏ hơn càng thêm tươi đẹp, hơn nữa còn lan tràn đến cần cổ phía sau như hoa tươi dịu dàng thơm ngọt đang nở rộ, hơi nghiêng người sang, ngón tay cầm góc áo của mình vặn xoắn.
Thấy thế, trong lòng Triệu Khách rung động, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhếch môi cười, quyết đoán kích hoạt Sắc lệnh phù, bóng dáng lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.
“Rầm!”
Triệu Khách ngồi bệt xuống đất, lần này chỗ mà Triệu Khách truyền tống đến đã rời khỏi tòa nhà.
Trong một căn phòng chứa đồ linh tinh của bất động sản.
Thế nhưng, điều khiến Triệu Khách bất ngờ là, hắn vừa xuất hiện đã thấy Trương Hải Căn trốn trong góc tường.
Thì ra, Trương Hải Căn và Ngô Á bàn bạc một chút rồi chia ra chạy, một đông một tây, chỉ cần giữ khoảng cách ba trăm mét với tòa nhà là được.
Thấy Triệu Khách đột nhiên xuất hiện, Trương Hải Căn giật mình kêu lên.
“Thật may!”
Triệu Khách vùng vẫy hai lần muốn đứng lên, kết quả phát hiện bây giờ chân mềm nhũn.
Quay đầu nhìn về phía Lục vĩ hồ ly trên đầu vai, kêu lên: “Nhanh, lôi ra đi, chúng ta đi ngay!”
Vừa rồi Lục vĩ hồ ly đã sợ đến choáng váng, sau khi nghe Triệu Khách nói vậy lại như vừa tỉnh từ trong mộng, đầu lưỡi lướt qua cuốn một cái, chỉ thấy một tròng mắt màu đen bị đầu lưỡi của Lục vĩ hồ ly rút ra.
“Ra rồi!”
Thấy đồ đã ra, Lục vĩ hồ ly lập tức hưng phấn, vì lấy thứ này xuống mà nó đã dùng hết sức lực, còn dùng vả bản lĩnh chó hút nước.
Ngay lúc Lục vĩ hồ ly đang hưng phấn, vừa quay đầu lại đã thấy một thanh búa xuất hiện trước mặt nó.
“Ầm!”
Dù là Hồ tiên cũng vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị nện một búa vào đầu, trong chốc lát cũng bị đập choáng đầu hoa mắt.
Chỉ thấy Triệu Khách cầm một cái búa, lại đập một cái vào đầu Hồ tiên.
“Cạch” một tiếng, liên tiếp hai búa đập xuống hoàn toàn đập Hồ tiên ngơ ngác, đầu lưỡi Hồ tiên mềm nhũn, ngã xuống từ trên người Triệu Khách.
“Ngươi! Ngươi đây là??”
Trương Hải Căn đứng bên cạnh hoàn toàn ngơ ngác, đã thấy Triệu Khách căn bản không để ý đến hắn ta, lấy ra chiếc đai đen đã được chuẩn bị sẵn từ trước, bọc lấy con ngươi kia.
“Giúp đỡ!”
Nghe thấy Triệu Khách gọi, Trương Hải Căn mới để ý tới một tay của Triệu Khách đã biến mất, lúc này lập tức lộn nhào tới giúp đỡ Triệu Khách đẩy miệng hồ ly ra.
“Đạo hữu không chết bần đạo chết, xin lỗi!”
Triệu Khách nói xong nhét cái túi nhựa trên tay vào trong miệng Hồ tiên, lập tức hô lên: “Đi!”
Chỉ thấy Triệu Khách vừa nói xong, lập tức lựa chọn trở về.
Thấy Triệu Khách trở về, đương nhiên Trương Hải Căn sẽ không ở lại thêm, cùng lúc đó cũng lựa chọn trở về hiện thực.
Lúc Triệu Khách trở về, Ngô Á ở nơi xa cũng được nhắc nhở nhưng tên này không lựa chọn trở về, mà lấy ra một con tem.
Nhìn con tem trên tay, Ngô Á hơi thịt đau.
Tem hiến tế: Dạ chi thần.
Tiêu hao 8 điểm bưu điện thiêu đốt vận khí ba ngày tiếp theo của mình, sau khi kích hoạt sẽ đạt tới trạng thái siêu cấp ẩn hình, hoàn toàn trốn vào hư không.
Đồng thời thu hoạch được năng lực đặc thù Dạ chi nhãn, có thể quan sát tất cả chuyện xảy ra trong đường kính năm cây số xung quanh.
(Chú thích: Sau khi kích hoạt không thể di chuyển, không thể sử dụng năng lực khác, một khi có hành động sẽ giải trừ trạng thái ẩn hình)
Mặc dù là con tem sử dụng một lần duy nhất nhưng cũng là con tem hiếm có, Ngô Á suy nghĩ vẫn quyết đoán kích hoạt con tem này.
Sau khi kích hoạt con tem, chỉ thấy thân thể Ngô Á cũng bắt đầu biến mất trong hư vô, hoàn toàn che giấu bản thân.
Chẳng mấy chốc, Ngô Á đã thấy một chiếc quan tài đỏ thẫm đụng nát căn phòng đồ linh tinh kia, chợt một bóng người xinh đẹp đứng trên quan tài, trên tay nắm lấy một con hồ ly nửa chết nửa sống, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm hư không.
Dường như xác định Triệu Khách đã chạy trốn.
Ánh mắt xác nữ lập tức trở nên vội vàng xao động giận dữ, ngón tay siết chặt Lục vĩ hồ ly phát ra từng tiếng rung lên lạch cạch, mặc cho tên này giãy giụa kêu thảm trên tay xác nữ thế nào, cũng không làm nên chuyện gì.
Nhưng đúng vào lúc này, xác nữ đột nhiên cau mày, ánh mắt nhìn sang, tuy cách mạng che mặt nhưng ánh mắt lạnh băng vẫn khiến Ngô Á trốn trong hư vô cảm thấy trái tim đập loạn, trên trán đổ mồ hôi.
Đột nhiên, dường như xác nữ đã phát hiện điều gì đó chớp mắt, lúc xuất hiện lại đã thấy trước mặt xác nữ xuất hiện một cặp phụ tử, đó là Diêu Quân và phụ thân hắn ta.
“Đáng chết!”
Khuôn mặt Diêu Quân xám như tro tàn, hai tay vẫn ôm chặt bả vai phụ thân, trái tim đã rơi xuống đáy cốc.
Hắn ta vừa đi ra đã phát hiện tình huống bên ngoài không thích hợp, thời gian xung quanh cũng trở nên chậm chạp, trên mặt đất tiểu khu tỏa ra mùi máu tanh, một vài xác chết tán loạn, ngổn ngang lộn xộn ngã trên mặt đất.
Nhìn đến đây, trong lòng Diêu Quân có dự cảm xấu.
Ngay lúc hắn ta quyết định liều chết đánh cược lừa gạt một lần, đã từng có người tính cho hắn ta một quẻ, nói không nguy hiểm nhưng kiểu gì cũng có một sao chổi, tuyệt đối không nên đụng phải.
Lúc ấy Diêu Quân không để trong lòng nhưng sau khi gặp được Triệu Khách, Diêu Quân có một dự cảm xấu.