Sắc mặt La Thanh đột nhiên thay đổi, phát điên nói: “Vứt đi! Ngươi lại vứt đi, ngươi không quản lý việc nhà, không biết củi gạo dầu muối rất đắt!”
La Thanh vừa nói xong, đã thấy Triệu Khách tiện tay vứt cho hắn ta một tấm thẻ.
“Bên trong có khoảng 200 ngàn, coi như là tiền sinh hoạt cho ngươi và lão sư, ta giao cho ngươi hết!”
Nghe xong lời này, La Thanh mở to hai mắt, trong mắt hiện ra ngôi sao nhỏ, lập tức đổi giận thành vui, đưa tay nhận tấm thẻ ngân hàng, hừ hừ nói: “Ta nhận thay lão gia tử trước, coi như tiền ngươi nuôi gia đình trong những năm qua.”
Lúc nói chuyện, La Thanh bình tĩnh cất tiền vào trong túi sách của mình.
Lúc này, chỉ nghe trong phòng vang lên tiếng lão gia tử rời giường, Triệu Khách nhíu mày, nói: “Lão sư rời giường, chuẩn bị bữa sáng đi.”
“Có ngay đây, ngài nghỉ ngơi đi, việc còn lại để ta!”
Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, coi như La Thanh chiếm cả hai loại, không cần Triệu Khách dặn dò đã bắt đầu hành động.
Lúc này, chỉ thấy lồng hấp mở ra, Triệu Khách mang một bát bánh ú ngọt gói lá sen hấp ở bên trong ra, mở lá sen.
Chỉ thấy bánh ú ngọt hấp chín đã nhuộm thành màu nâu, màu sắc mứt quả và táo tàu bao trùm gạo nếp, tỏa ra hương thơm ngọt ngào đặc biệt, cẩn thận ngửi còn có hương thơm long nhãn, đối với người vừa tỉnh lại từ sáng sớm, hương thơm hoa quả này khiến trong miệng ứa nước miếng, lập tức có cảm giác thèm ăn.
Lúc này, chỉ thấy bàn tay Triệu Khách thò ra khỏi chậu nước, một miếng đậu hũ non điêu khắc thành hình mẫu đơn được Triệu Khách cẩn thận nâng trong tay, nhẹ nhàng đặt vào bát bánh ú ngọt kia.
Trong chốc lát, gạo nếp như mật phối hợp với một đóa hoa đậu hũ non rất sống động, khiến người nhìn có cảm giác mới mẻ.
Quan trọng nhất là, đậu hũ không chỉ đơn giản là tạo hình, trải qua sự xử lý đặc biệt của nhiệt độ thấp, vào miệng tươi non trơn trượt, không chỉ bồi bổ cổ họng, còn tăng cường vị giác.
Lại ăn tiếp một miếng bánh ú long nhãn hấp, cảm giác dinh dính mềm mại kia, kết hợp cả hai lại thật sự là bữa sáng tốt nhất.
“Ồ!”
Lúc này, La Thanh đột nhiên phát hiện điều gì đó, nhìn vào số nước còn lại bên trong chõ hấp, không nhịn được khẽ nhíu mày, tiến lên quan sát cẩn thận, chẳng mấy chốc sắc mặt La Thanh trở nên rất quái dị.
Chỉ thấy trong nước có vỏ long nhãn cắt nhỏ và lá long nhãn, sau khi trải qua quá trình nấu nhiệt độ cao, hương thơm long nhãn biến thành hơi nước, thấm vào sâu trong bánh ú từng chút một.
Điều khiến La Thanh thấy bất ngờ không phải cách làm này, mà là hôm qua La Thanh vừa sử dụng cách này.
Điều khác biệt là, lúc hắn ta làm món bánh hấp hoa hồng cuối cùng đã dùng cách này.
Lại không ngờ, trong chớp mắt đã bị Triệu Khách học được, đồng thời dùng để hấp bánh ú.
“Ăn cơm đi!”
Triệu Khách vỗ vai La Thanh, mới khiến La Thanh lấy lại tinh thần, lúc này lão gia tử đã ngồi ở trước bàn, giơ bình rượu mạnh lên đến miệng, uống một ngụm.
Sau khi liếc mắt qua thấy đống thịt vốn treo trên tường đã biến mất, cũng không nói gì, sau khi ăn hết một miếng bánh ú hấp mới nói với Triệu Khách: “Làm đầu bếp phải dùng tâm, nguyên liệu chỉ là thứ hai, có thể đùa ác nhưng làm quá đáng cuối cùng sẽ đi lên con đường tà đạo!”
Một câu nói khó hiểu khiến La Thanh nghe được như lọt vào trong sương mù, Triệu Khách lại hiểu được, biết lão đầu tử đang nhắc nhở hắn.
Nhưng Triệu Khách nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, không tiếp tục giải thích điều gì, mỗi người đều có lựa chọn, có suy nghĩ và sở thích của mình.
Giống với món tào phớ ngọt và tào phớ mặn, cuối cùng khẩu vị cũng có chỗ khác biệt, vì vậy cãi nhau về chuyện này không phải là điều cần thiết, cũng không cần áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác, làm tốt bản thân là được.
“Cái đó, ta ăn xong rồi, ta đi ra ngoài một chút.”
Lúc này, chỉ thấy La Thanh hai ba miếng nhét bánh ú hấp vào trong miệng, sau đó cười ha hả chạy ra ngoài.
Lão đầu tử và Triệu Khách cũng không để ở trong lòng.
Ăn một lúc, Triệu Khách mới mở miệng hỏi: “Ta dự định hôm nay sẽ đi!”
“Không ở lại một ngày?” Lão đầu tử đặt đũa xuống, cầm bình rượu mạnh lên nhấp một ngụm.
Triệu Khách lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong ngực đưa cho lão đầu tử, nhếch môi cười nói: “Nếu ta không đi, ta sợ ta không đi được nữa! Ngươi biết ta không muốn gặp mặt hắn mà!”
“Hừ! Tiểu tử thối, ta còn chờ hai người các ngươi nhấc quan tài cho ta đấy, xem ra cũng không biết có cơ hội hay không!”
Lão đầu tử tức giận nói, hắn ta biết Triệu Khách rất thông minh, lại không ngờ Triệu Khách đoán được mục đích của hắn ta nhanh như vậy.
Thật ra nghĩ lại cũng không khó đoán, nơi này sắp phá dỡ, với tính cách của lão đầu tử chắc chắn không muốn bắt đầu lại từ đầu ở cùng một chỗ, vì vậy chắc chắn sẽ rời đi.
Đi đâu đây? Đáp án chắc chắn là đến chỗ sư huynh của hắn ở lại, dù sao nơi đó có rượu mà lão đầu tử đã ủ khoảng mười năm, vì vậy sư huynh của hắn đành phải dẫn người đến đón, bảo đảm đồ dùng trong nhà được mang về an toàn.