“Sư phụ, nhân tình của ngài!”
Triệu Khách trốn ở phía sau hỏi một câu, đâu ngờ lão đầu tử quay người gõ đầu Triệu Khách, lắc đầu nói: “Nói vớ vẩn gì đấy!”
Nói xong, lão đầu tử đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu lại, nhếch môi cười với Triệu Khách: “Nàng là vị hoa quế.”
Triệu Khách: “Đệt…”
Lần lượt có người đến đây tạm biệt, bàn, đũa đều có người dọn dẹp sạch sẽ.
Cho đến hai giờ sáng, La Thanh nhấc thân thể như con chó chết tiễn mọi người đi hết, đóng cửa lớn lại.
Lão gia tử đã uống say, lại một lần nữa chiếm phòng của Triệu Khách, từng tiếng ngáy khò khò khò đầy vang dội.
“Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ đi, còn lại để ta dọn dẹp!”
Triệu Khách vỗ vai La Thanh, ngoài dự đoán lại đề nghị La Thanh về đi ngủ.
Đối với tiểu sư đệ vẫn luôn bị Triệu Khách chèn ép, hành động này của Triệu Khách thật sự khiến La Thanh không thể tin vào tai mình.
Thấy La Thanh còn đang ngạc nhiên, đôi mắt Triệu Khách lóe lên lộ ra một tia sáng tăm tối, thi triển Quỷ hoặc khiến La Thanh ngơ ngác đi ngủ.
Đợi sau khi La Thanh rời đi, Triệu Khách mới thở sâu, đứng lên rót số cơm thừa rượu cặn kia vào trong một cái thùng lớn.
Hắn xoa trán, nói thầm: “Tự tạo nghiệt, cuối cùng vẫn phải tự trả!”
Chỉ thấy Triệu Khách chợt gọi ra Đồ phu chi hạp, không đợi tên này mở miệng đã đá một cái, mắng: “Ngu xuẩn, ăn cơm đi!”
Triệu Khách nói xong liền giơ thùng lớn lên, một hơi đổ hết cơm thừa rượu cặn cho Đồ phu chi hạp.
Hôm sau trời vừa sáng, La Thanh còn chưa tỉnh, kết quả La Thanh vừa động đậy người đột nhiên cảm thấy hơi không đúng, đôi mắt lập tức mở ra, chỉ thấy thứ hắn ta đang gối lên không phải gối đầu quen thuộc, mà là một bả vai to khỏe mạnh mẽ.
“Khò khò…”
Tiếng ngáy quen thuộc càng ngày càng vang khiến La Thanh lập tức có dự cảm xấu, cẩn thận nằm ngửa ra, thật sự thấy lão gia tử đang nằm ở sau lưng mình.
Một mùi rượu nồng nặc ập đến khiến khuôn mặt La Thanh lập tức đen sì, hắn ta nhảy xuống giường, bước nhanh ra khỏi phòng.
Sau khi rời khỏi phòng, La Thanh mới phát hiện nơi này vốn là phòng của Triệu Khách, lúc này không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nhị sư huynh giở trò.
Nghĩ đến đây, La Thanh bước nhanh về phía căn phòng của mình ở dưới lầu, điều kỳ quái là không thấy bóng dáng Triệu Khách đâu.
Ngay lúc này, La Thanh đột nhiên ngửi thấy hương thơm lá sen, nhếch mũi cẩn thận khẽ ngửi, đôi mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói: “Là bánh ú ngọt!”
“Gạo nếp ngâm nở, mứt hoa quả, táo tàu, dùng lá sen gói lại, dùng lửa nhỏ để nấu.”
La Thanh ngửi hương thơm đi ra ngoài, vừa đi vừa nhớ lại cách làm bánh ú ngọt ở trong đầu một lượt, lúc này La Thanh đột nhiên dừng bước, không nhịn được nhíu mày, trong lòng đầy nghi ngờ nói: “Kỳ quái, vì sao lại có hương thơm của long nhãn? Nhưng long nhãn làm nóng lên rồi trộn lẫn với gạo nếp, phải ảnh hưởng đến hương vị mới đúng!”
La Thanh suy nghĩ, nghĩ mãi mà không ra đáp án, hắn ta rời khỏi phòng, đi vào trong sân.
Đợi sau khi thấy Triệu Khách đang đứng trước bếp lò bận rộn.
Đôi mắt La Thanh vô thức đánh giá tro than ở bên cạnh nồi hơi, nhìn số lượng tro than, La Thanh biết e rằng cả đêm qua Triệu Khách không ngủ.
“Hắc hắc, nhị sư huynh, cả đêm qua ngài không ngủ, đang bận cái gì thế??”
La Thanh đi đến bên cạnh Triệu Khách, đôi mắt nhìn thoáng qua, đầu tiên ánh mắt liếc hộp đồ gia vị, là một đầu bếp, có thể nói La Thanh biết rõ ràng đồ gia vị trong hộp có bao nhiêu, cộng thêm tối qua hắn ta lại phụ trách nấu mấy món canh cuối cùng.
Vì vậy chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra muối ăn và bột tiêu ở trong hộp đồ gia vị đã không còn thừa nhiều, không nhịn được nhướn mày, tỏ ra ngạc nhiên nói: “Nhị sư huynh, ngươi đang làm tiệc à? Làm cả đêm? Sao không thấy đồ ăn đâu??”
La Thanh nói xong lại quay đầu, sắc mặt càng kỳ quái hơn, chỉ vào vách tường bên trái hét to: “Cái đó… Số thịt lúc trước đâu??”
Hắn ta nhớ rõ vốn nơi này có treo khoảng 30kg lạp xưởng, cùng với 10kg đùi bò, hơn 20kg thịt heo còn thừa từ tối qua, lại biến mất sạch.
Nhiều thịt như vậy, có làm thêm hai ba bàn tiệc nước cũng không thành vấn đề, lại mất sạch trong vòng một đêm.
Điều quan trọng là, hiện tại thứ La Thanh nhìn thấy ngoại trừ lồng hấp, ngay cả cái rắm cũng không có.
Hơn nữa, La Thanh dám vỗ ngực đảm bảo, trong lồng hấp này tám chín phần mười là bánh ú ngọt, tuyệt đối không còn món ăn nào khác.
Nghe thấy La Thanh vặn hỏi, Triệu Khách cũng không ngẩng đầu lên, hai tay đặt ở trong chậu nước, tay trái bưng một khối đậu hũ non, tay phải thì cầm một con dao nhỏ tạo hình đậu hũ từng chút một, miếng đậu được tạo hình hoa khiến mặt nước trở nên đục ngầu, cứ tiếp tục tạo hình như thế, hoặc là đổi nước hoặc là phải dựa vào xúc cảm và kinh nghiệm.
Triệu Khách chuyên tâm tạo hình cũng không quay đầu lại, trả lời La Thanh: “Làm đồ ăn rồi!”
“Làm đồ ăn! Đồ ăn đâu? Dù ngươi cho heo ăn, heo cũng có thể no đến chết?” La Thanh gãi mái tóc bù xù của mình, hơi phát điên.
Nhưng lời nói tiếp theo của Triệu Khách càng khiến hắn ta phát điên hơn, chỉ nghe Triệu Khách không nhanh không chậm nói: “Làm xong không ăn được, vứt đi hết rồi!!”