“Đến rồi đây, món chính đến đây!”
Lúc này, món gà ăn mày của lão gia tử cũng ra lò, đen sì… Không! Là nước bùn bao bọc cả con gà, trải qua việc lặp đi lặp lại nướng lên, dùng búa gõ chỉ nghe “cạch” một tiếng, vỏ bùn đen vỡ ra, sau khi tiện tay xé ra sẽ thấy toàn bộ con gà chưa rụng lộng.
Ngón tay lướt qua một cái, lông gà bị vỏ bùn bên trên kéo theo cùng rơi xuống.
Bề ngoài thịt gà có một lớp màu vàng nhàn nhạt, đưa tay xé ra, theo đó là một mùi hương nồng nàn đặc biệt lập tức tràn ngập xung quanh, quan trọng nhất là có người phát hiện hương thơm mỗi con gà đều không giống nhau.
Ví dụ như con gà bên này mang theo hương vị nấm rất ngon.
Con gà bàn bên kia thì mang theo mùi rượu nhàn nhạt.
Thịt gà trên mỗi bàn đều có mùi vị khác nhau khiến mọi người thấy kỳ quái, cho một miếng vào trong miệng, thịt gà mềm mại ngon miệng, khẽ hút một cái thịt trên đùi gà trực tiếp rơi xuống từ trên xương cốt.
“Ăn ngon, đây là vị hải sản!”
“Đây là vị quả ớt, đặc biệt thơm!”
Có người còn đổi bàn ăn, có đủ loại hương vị, rất nhiều người phát hiện có vài hương vị gà rất ngon, đặc biệt hợp khẩu vị của mình.
Đổi bàn càng có cảm giác trăm vị trên đời.
Lão gia tử quay lại ngồi bên cạnh Triệu Khách, trên tay không cầm một tẩu thuốc mà cầm cái bình bạc nhỏ của mình, thỉnh thoảng lại uống hai ngụm.
Nhưng vẻ mặt thật sự giống Triệu Khách như đúc, híp mắt nhìn đám hàng xóm này chia thịt gà trong đĩa cho nhau, trên khuôn mặt khuôn mặt hồng hào chắc nịch nở nụ cười hài lòng.
Có người mang rượu tới chào lão gia tử, cũng có người buồn bã bước tới.
Đã qua nhiều năm như vậy, một số tiểu tử trẻ tuổi đều được lão gia tử kỳ lưng đến lớn, bây giờ cũng có nhi tử, sau đêm nay con đường này sẽ bị phá dỡ, làm hàng xóm hơn mười năm cũng phải chia xa, nghĩ thôi cũng thấy hơi bùi ngùi.
“Ma Tử đại gia, sau này ngươi chú ý thân thể nhiều hơn, sắp hết năm rồi, ta chúc thọ ngài trước.”
Lão gia tử mỉm cười gật đầu, uống một ngụm rượu mạnh rồi vỗ vai người thanh niên kia, cái vỗ đó khiến người thanh niên nghiến chặt răng, hiển nhiên xương cốt của lão đầu mạnh hơn loại mặt trắng nhỏ gắng gượng giả vờ như hắn ta không biết bao nhiêu lần.
“Tốt tốt tốt, về sau rèn luyện nhiều hơn, ăn ít ớt đi.”
Người thanh niên ngạc nhiên, không biết vì sao lão đầu tử biết hắn ta thích ăn ớt nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, nhếch môi cười một tiếng, xoay người tạm biệt lão gia tử.
“Ma Tử, ôi chao, trước kia đều nói ngươi là đầu bếp, không ngờ ngươi thật sự có tay nghề, sớm biết ngươi nấu ăn ngon như vậy, ngày nào ta cũng đến tìm ngươi uống rượu!”
Một người trung niên bước tới giơ chén rượu trên tay lên, hình như rất quen thuộc với lão gia tử, xem ra là khách quen của lão gia tử.
“Hiện tại cũng có cơ hội!”
Lão gia tử nghe thấy uống rượu, đôi mắt sáng ngời giơ bình rượu bạc trên tay lên, dọa người trung niên thay đổi sắc mặt, liên tục xua tay: “Có cơ hội, có cơ hội!”
Nói đùa à, cả con đường này có ai không biết tửu lượng của lão đầu tử và rượu mạnh do hắn ta tự ủ, hoàn toàn có thể gọi là khủng bố giống hệt thể trạng của lão đầu tử.
Lúc tắm ở nhà tắm, rất nhiều người tắm xong vô tình uống hai ngụm.
Nhưng nếu ai tìm lão gia tử tiếp rượu, có lẽ hôm nay không cần về nhà nữa.
Có người vụng trộm uống thử rượu của lão gia tử, kết quả vừa uống, trực tiếp thoải mái đến mức nghi ngờ cuộc đời.
Từ đó về sau, nếu ai nghĩ quẩn cứ đi tắm rửa, tắm xong cầm một bình Lão bạch kiền, một túi củ lạc, uống với lão gia tử một lúc, buồn bã gì cũng mất sạch.
Không chỉ là người say rượu, mấu chốt là lão gia tử rất biết nói chuyện, trời nam đất bắc, đã đi qua các nơi trên thế giới, đấm bọn Tây Dương, đá lão lưu manh, chuyện gì cũng từng gặp được, chỉ nói hai ba câu đã vô thức khiến ngươi uống đến ngất đi.
Ở đây có nhiều lịch sử đen như vậy, ai dám uống rượu với lão đầu từ, người trung niên liên tục xua tay rồi rời đi.
Hắn ta vừa đi, chỉ thấy lão gia tử quay sang nhìn Triệu Khách, cười trộm: “Hắn là vị tỏi!”
Triệu Khách: “…”
“Ma Tử, ta dọn nhà đến bên Cửu Long Đỉnh, ngươi có thể thường xuyên đến thăm ta!”
Một lão thái thái được con cháu nâng đỡ đến tạm biệt lão gia tử, đôi mắt đục ngầu kéo tay lão đầu tử, không ngừng nói.
Người khác tạm biệt nhau đều vô cùng vui vẻ, chỉ có con cháu lão thái thái đỏ bừng cả mặt, không biết vì sao lại xấu hổ đến hoảng.
“Tốt tốt tốt!”
Lão đầu tử đứng lên vỗ tay lão thái thái, lấy ra một hộp kẹo từ trong ngực đưa cho lão thái thái.
“Nhớ ta thì ăn một viên, khi nào ăn hết, ta sẽ đi tìm ngươi!”
Thấy lão đầu tử đưa hộp kẹo đến, đôi mắt lão thái thái đỏ hoe, đưa tay lau nước mắt: “Ta sợ ta không ăn hết được!”
“Sẽ! Không phải chúng ta đã hẹn đi nhảy quảng trường sao!”
“Đúng, trời ấm áp sẽ đi, ta chờ ngươi!”
Ánh mắt lão thái thái đầy tình cảm khiến sắc mặt đám con cháu bên cạnh đen sì.
Chỉ là hai phụ tử cân nhắc lão gia tử trước mắt mà đứng lên cũng hơn 1m8, cả người to khỏe mạnh mẽ.
Cuối cùng vẫn lựa chọn cúi đầu, thành thật đưa lão thái thái về nhà.