Từ trước tới nay ở thành phố cổ xưa này không thiếu đồ ngon, đương nhiên cũng không thiếu người sành ăn, không ít người ngửi được hương thơm đi tới mới phát hiện đây không phải nhà hàng, trong lòng lập tức thấy thất vọng.
Đương nhiên cũng không thiếu người to gan muốn trà trộn vào, đáng tiếc, sân này không lớn lại toàn là người quen, người ngoài vào ngồi chẳng mấy chốc sẽ bị nhận ra, tất nhiên cuối cùng xấu hổ bị mời ra ngoài.
Một lần còn được, hai ba lần không chịu nổi, cuối cùng có người dứt khoát dán tấm bảng viết “tiệc gia đình đừng làm phiền” ở bên ngoài, lúc này mới có rất nhiều người không làm nữa.
“Da thịt xốp giòn đông lạnh!”
Chẳng mấy chốc, chỉ thấy một đĩa đồ ăn đặc sắc lên bàn, Triệu Khách tự tay đặt lên bàn rồi mở nắp ra, từng miếng da đông lạnh hình dáng chè trôi nước, phía trên phủ một lớp bột dừa trông trắng mềm, mỗi một cái đều dùng hạt vừng điểm mắt và miệng, cầm trong tay mềm mại trông rất đáng yêu.
Ngay cả những người lớn nhìn thấy cũng cảm thấy hứng thú, dáng vẻ mũm mĩm hồng hào cũng khiến người ta không cắn xuống được, thật sự không nỡ phá hỏng vẻ đẹp này.
Một nữ hài cẩn thận gắp một miếng đặt ở trong đĩa, theo cái đĩa lắc lư, chỉ thấy thứ trắng mập trong đĩa cũng lắc lư theo, dần thay đổi.
Thỉnh thoảng cái miệng nhỏ nhắn bĩu dài, thỉnh thoảng nhíu mày, đầu lắc lư, như một quả cầu nhỏ đang tức giận, dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu thật sự khiến trái tim thiếu nữ sắp tan ra, phàn nàn nói: “Đáng ghét, đáng yêu như thế, ta cũng không nỡ ăn!”
Lúc nói lời này, cuối cùng nữ hài không nhịn được thử một miếng, không giống những miếng da đông lạnh bình thường vào miệng là tan.
Cắn một cái, trong cảm giác mềm mại, dinh dính lại mang theo hương vị hoa quế, ngọt ngào hơi chua, cũng không hề giống lúc ăn da heo như tưởng tượng.
Trên thực tế, da thịt đông đã lặp đi lặp lại nấu chín, da thịt đã hòa tan đến trình độ như nhựa cây, sau đó bị Triệu Khách cho thêm bột gạo lặp đi lặp lại xoa nắn, mới có cảm giác mềm mại dính răng như thế.
Sau khi ăn xong chỉ cảm thấy sự lạnh băng theo đầu lưỡi trượt vào chỗ sâu trong khoang miệng, cho đến khi ăn hết một miếng, trong miệng vẫn còn hương thơm dừa trong trẻo mát lạnh, nữ hài ăn đến không ngậm miệng được, cuối cùng rơm rớm ăn hết ba cái.
Cái gọi là tiệc cơ động là ăn xong một món, sau đó lại lên một món, mang lên liên tục không ngừng như nước chảy, Lạc Dương nổi tiếng với kiểu tiệc nước này.
Tuy Triệu Khách tự cải tiến món ăn nhưng cách đưa thức ăn lên vẫn phỏng theo tiệc nước ở Lạc Dương.
Thường từng món ăn vừa lên bàn đã bị chia sạch không còn, ngay cả những hài tử kén ăn kia cũng ăn say sưa ngon lành.
Tài dùng dao tỉ mỉ càng thể hiện ra vẻ đẹp đặc biệt cho nguyên liệu nấu ăn, chú ý cả hương vị và vẻ ngoài.
Ngay cả một số lão nhân cao tuổi đều khen không ngừng, vì theo thời đại thay đổi, tiệc nước Lạc Dương đã thay đổi hương vị, trở nên càng thích hợp với khẩu vị của du khách bên ngoài.
Triệu Khách kết hợp kỹ nghệ truyền thống, lại nhào nặn thêm thủ pháp mới, phát huy hương vị tiệc nước vô cùng tinh tế, đã không thể ăn được hương vị này ở Lạc Dương nữa.
“Tiểu Triệu, sao món chao thịt này của ngươi lại không giống thứ chúng ta đã ăn??”
Đây là một món ăn vừa mới ra nồi, miếng thịt heo vuông vức nạc mỡ giao nhau, màu sắc vàng rực hơi đỏ, nhếch mũi khẽ ngửi sẽ ngửi được mùi chao và mùi rượu thuần vị.
Lẽ ra món thịt này nên cắt thành miếng sau đó chưng với lửa nóng.
Nhưng Triệu Khách lại làm khác, nguyên một miếng thịt vuông vức lớn khoảng nửa bàn tay, mấy nữ nhân phụ trách mang đồ ăn lên ở xung quanh ngơ ngác nhìn.
“Ha ha, chờ chút!”
Triệu Khách ngẩng đầu cười, lấy ra một sợi chỉ nhẹ nhàng lướt qua, chỉ thấy sợi chỉ nhẹ nhàng cắt vào miếng thịt không bị ngăn cản chút nào, cảm giác dù là một miếng đậu hũ non cũng chưa chắc mềm nhũn thế này.
Điều đáng ngưỡng mộ hơn là chờ sau khi Triệu Khách dùng sợi chỉ chia thịt, miếng thịt vẫn giữ được dáng vẻ vuông vức ban đầu, chưa từng thay đổi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, còn tưởng Triệu Khách căn bản chưa từng cắt ra.
Nhưng sau khi món ăn này lên bàn, nhẹ nhàng dùng đũa gắp một miếng, chỉ thấy một miếng thịt bị gắp lên, mỗi một miếng vô cùng mỏng manh đỏ trắng rõ ràng, thậm chí còn trở nên trong suốt dưới ánh đèn.
Cho một miếng vào miệng, vừa vào miệng đã tan ra thơm nồng, non mềm trơn trượt đầy sự béo khỏe của chất thịt, thơm mà không béo, mập mà không ngán, khiến người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.
Quan trọng nhất là miếng thịt này không phải thịt heo hay thịt bò, trong hương vị mang theo vị ngọt nhàn nhạt, rất nhiều người chưa từng được nếm vị ngon này.
Thêm vào trong một miếng bánh bột ngô hình dáng lá sen, vừa cắn cảm giác giòn thêm hương thơm của thịt khiến khuôn mặt vô cùng thỏa mãn.
Bên Triệu Khách cũng đã gần bận rộn xong rồi, tất nhiên mấy món còn lại đều giao cho La Thanh phụ trách, đều là canh súp gì đó không có hàm lượng kỹ thuật gì, đã đủ cho La Thanh.
Ngồi trên ghế, Triệu Khách lấy tẩu thuốc nhét thuốc vào, nhìn cả đám người ăn đến miệng chảy mỡ, ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn do hắn làm ra, Triệu Khách híp mắt, đắc ý hút một hơi.