Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 549 - Chương 549. Da Thịt Xốp Giòn Đông Lạnh (2)

Chương 549. Da thịt xốp giòn đông lạnh (2) Chương 549. Da thịt xốp giòn đông lạnh (2)

Ngay lúc Triệu Khách dự định thu hồi sách tem, Triệu Khách đột nhiên thấy trong sách tem của hắn có hai cái xác, không nhịu được nhíu mày, cảm thấy thứ này cũng phải xử lý, bớt chiếm chỗ.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Triệu Khách hơi nhếch lên, xoay người lại đi vào phòng vệ sinh.

Không lâu sau, chỉ nghe một tràng tiếng chặt “ầm ầm” cùng tiếng la đã lâu của Đồ phu chi hạp: “Đói!”

“Sư huynh, sao bây giờ ngươi mới trở về??”

Vừa mở cửa, La Thanh thấy Triệu Khách đứng ở ngoài cửa không nhịn được thúc giục: “Nhanh lên đi, tiệc sắp bắt đầu rồi, hả, sao ngươi còn cầm thịt trên tay? Chẳng lẽ không đủ đồ ăn??”

Lúc này, La Thanh chú ý đến trên tay Triệu Khách còn cầm hai xâu thịt lớn.

Máu thịt be bét cũng không biết là thịt gì, hắn ta cũng thấy hơi mơ hồ.

“Trước đó ta nghĩ đến một món ăn, đột nhiên phát hiện thịt không đủ nên đi mua thêm một chút.” Tâm trạng Triệu Khách khá tốt, không, nói chính xác hơn là cực tốt.

Hiếm khi nào lại mỉm cười với La Thanh, cầm đồ trên tay sải bước đi vào sân.

Vừa vào cửa, Triệu Khách đã giật mình, chỉ thấy lúc này trong sân đã ngồi đầy người.

Đều là một đám lão đầu, lão thái đang chia ra giúp đỡ rửa rau, lau đĩa gì đó.

Thì ra sau khi thử tay nghề của Triệu Khách, những láng giềng kia trở về một lúc đã quyết định chạy tới, nếu là tiệc gia đình, dù thế nào cũng đến nhà Nhị ma tử giúp đỡ một chút, vì vậy bọn họ tự phát tổ chức chạy tới giúp đỡ.

“Nhị sư huynh, ngươi muốn ăn thịt gì cũng có, cần gì đi mua chứ, ngươi xem, bên kia còn có người đưa mười cân đùi bò đến.”

La Thanh đi theo sau chỉ nửa cái đùi bò trên tường, nói với Triệu Khách.

Triệu Khách nghe vậy vỗ vai Triệu Khách nói: “Không giống, là một tên đầu bếp ưu tú, ta nhất định phải tự chọn nguyên liệu món chính mới được!”

Vẻ mặt Triệu Khách thoải mái, một tay đặt trên vai La Thanh, khóe miệng nở nụ cười thần bí, không biết vì sao lại khiến trên người La Thanh nổi một lớp da gà, không nhịn được rùng mình.

“Đến đây nào… Trương lão đầu, rất lâu không gặp, ngươi cũng tới à!”

“Lão Tôn, bên này, bên này, hôm nay chúng ta không say không về!”

Sắc trời vừa biến thành màu đen, trong hẻm nhỏ cổ xưa vì bị phá dỡ nên đèn đường đều tắt ngóm, xung quanh tối đen, những người đi đường chưa từng dừng lại, thường đều vội vàng rời đi.

Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ, chỉ thấy sâu trong hẻm nhỏ có một căn nhà mở rộng cửa lớn, một số trẻ con đi qua đi lại cười đùa, thỉnh thoảng thấy mấy láng giềng đứng chung một chỗ, vui vẻ trò chuyện.

Đương nhiên, phần lớn đều đứng trước nồi hơi, nhìn đồ ăn được chế biến ở trong cái nồi trước mặt.

Triệu Khách mặc tạp dề gọn gàng, cho một muỗng dầu vào nồi, dầu mới lướt qua cạnh nồi một cái đã bị Triệu Khách đổ đi, rót dầu mới vào, tương đậu cà vỏ được chuẩn bị trước vào nồi, theo tiếng “xèo xèo xèo” là một làn khói xanh bay lên, chỉ thấy nước tương sền sệt trong nồi bắt đầu bị Triệu Khách lật xào.

Cách làm rất khoa trương, trong mắt người khác lại là mây bay nước chảy, khiến cho mọi người nhìn không chớp mắt.

Trong mắt những hài tử kia, Triệu Khách trước mắt càng giống một ma thuật sư, muôi lớn trên tay xoay một cái, nước tương màu da cam đã bị Triệu Khách vẩy lên trên món ăn, trong chốc lát hương thơm tỏa ra khiến bọn chúng thèm ăn, không nhịn được muốn vụng trộm nhón một miếng cho vào trong mồm.

Đương nhiên người lớn có mặt đều không trách mắng, ngược lại đám người bên cạnh trêu chọc cười vang.

Không cần Triệu Khách đi bưng đồ ăn, những nữ nhân đến giúp đỡ rửa bát đĩa, rửa rau làm việc vặt gì đó chắc chắn sẽ đến giúp.

“Tiểu Triệu, sao sau lưng ngươi lại có nhiều dao như vậy??”

Sau khi một đại nương cao tuổi thấy Triệu Khách cắt gọn thịt cá, tiện tay ném con dao trong tay vào thùng gỗ, không nhịn được tò mò hỏi.

“Vứt đi!”

Triệu Khách không quay đầu lại, chuyên tâm lau chút nước canh dính ở trên đĩa đồ ăn, sau khi đảm bảo vẻ đẹp của món ăn này, mới quay lại giải thích: “Những con dao này bị ám mùi, nếu làm tiếp đồ ăn khác thì ta không thích, cho nên ném đi.”

“Nói vớ vẩn, đâu có thể dính mùi gì, ngươi làm vậy gọi là lãng phí.”

Đối mặt với lời dạy dỗ của đại nương, Triệu Khách cũng không so đo, một lần nữa lấy ra một con dao, tiếp tục vùi đầu làm đồ ăn.

“Đúng, đúng là lãng phí!”

Ở chỗ không xa, La Thanh đang rửa nguyên liệu nghe thấy đại nương dạy dỗ Triệu Khách, trong lòng mừng thầm, nghĩ: “Lúc này mới một thùng, phía sau còn có hai thùng đấy, ta thấy không phải trên dao có mùi, là trong lòng ngươi có mùi, ngươi bị bệnh! Chứng ám ảnh cưỡng chế!”

Đương nhiên La Thanh không dám nói ra lời này, dù sao lão đầu thấy khó hiểu với việc phô trương lãng phí của Triệu Khách, nhưng cũng không trách mắng Triệu Khách vì việc này.

Thỉnh thoảng đến lúc uống say, có nhắc đến với La Thanh một lần, nói đây là bệnh của Triệu Khách, dù trên dao không có mùi gì nhưng trong lòng Triệu Khách, con dao đó đã bị bẩn, có lẽ đây là điểm dở hơi của Triệu Khách.

Chẳng mấy chốc, một đĩa đồ nhắm được mang lên bàn, trong chốc lát hương thơm ngập tràn, bay cả ra ngoài hẻm nhỏ, khiến người đi trên đường không nhịn được dừng chân, nhếch mũi khẽ ngửi.

Cái gọi là mùi rượu không sợ ngõ nhỏ sâu.

Bình Luận (0)
Comment