Nghĩ đến trước đó Hắc Bàn ngăn cản hành động của hắn ta, quay sang nhìn Hắc Bàn nói: “Ngươi đã biết từ sớm??”
“Không biết, nhưng ta nghe tiểu tử nói một câu rất có lý, cảm giác hơi kỳ quặc nên không có hành động gì.”
Lúc đầu Hắc Bàn cũng rất tức giận, nhưng lúc nghe được câu nói “chưa từng thấy phụ mẫu không biết hài tử đói” này, Hắc Bàn cảm thấy việc này không thích hợp.
“Sao ngươi không nói sớm!”
Tề Lượng nghe xong tức giận giậm chân, tiến lên hai bước, đi đến trước mặt thanh niên muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói như thế nào, sau khi do dự một lát nói: “Nếu không… Ngươi đánh ta một quyền trả lại?”
Thanh niên nghe xong lại mỉm cười, im lặng vỗ vai Tề Lượng, hắn ta đi theo cảnh sát ngồi lên xe, cần trở về đồn ghi chép.
Chờ sau khi thanh niên ngồi lên xe, hắn ta còn hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay với Tề Lượng, từ đầu đến cuối không nói một câu nào.
Thấy xe cảnh sát đi xa, Tề Lượng ngồi trên ghế suy nghĩ một lúc.
Nếu biết đối phương là đám buôn người, hắn ta cũng có thể làm được, nhưng… Hắn ta chưa chắc có thể làm tốt như người thanh niên.
Bởi vì Tề Lượng không dám chắc chắn, hắn ta có can đảm nhận lấy sự hiểu lầm và nghi ngờ của người cả xe hay không.
Lúc này, Hắc Bàn đi tới vỗ vai Tề Lượng, nhìn theo phương hướng xe cảnh sát rời đi, trong mắt hiện ra ánh sáng kính nể: “Hắn là anh hùng chân chính!”
Có một loại anh hùng can đảm đối mặt với cái ác, dù bởi vậy phải nhận lấy sự hiểu lầm của tất cả mọi người.
Hoa văn màu tím đen, viền vàng in hoa văn rất kỳ lạ nhưng phía trên hoa văn lại là một tảng đá, nhìn từ góc độ khác nhau màu sắc tảng đá cũng thay đổi theo, ở mép tem vẫn là màu tím đen.
Nhìn con tem này, trái tim Triệu Khách đột nhiên siết chặt, trong lòng đã mơ hồ có một loại dự cảm.
“Chuyển hóa!”
Suy nghĩ Triệu Khách vừa thay đổi, lựa chọn chuyển hóa con tem.
Trên sách tem lập tức xuất hiện tin tức về con tem này.
Tem hiến tế: Mộng tưởng bảo thạch
Năng lực đặc thù: Tiêu hao 20 điểm bưu điện, thiêu đốt ba năm thọ mệnh làm cái giá phải trả, có thể cầu xin một lần mộng tưởng.
Trên lý luận, Mộng tưởng bảo thạch có thể thực hiện một nguyện vọng nhỏ của ngươi, nguyện vọng càng lớn độ khó càng cao, xác suất thất bại càng lớn.
(Chú thích: Bảo thạch này đã từng hoàn thành mộng tưởng một kẻ ngu, hiện tại kẻ ngu này đang sống trong giấc mộng của mình nhưng lại không biết đây chỉ là giấc mộng của hắn ta.)
“Hít!”
Một luồng khí lạnh vào phổi, đôi mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm ghi chú trên sách tem, sợ lọt mất mỗi một chữ trên đó, đợi đến khi xác định khối bảo thạch này lại là Mộng tưởng bảo thạch trong miệng Diêu Quân, bên tai Triệu Khách nổ vang, cảm giác máu trong người bắt đầu chạy hết lên đỉnh đầu.
“Vì sao? Vì sao khối bảo thạch này lại xuất hiện ở đây??”
Triệu Khách không rõ vì sao hắn có thể rút ra Mộng tưởng bảo thạch từ trong hộp, theo lý thu hoạch lần này phải thấp nhất trong lịch sử mới đúng, nhưng hết lần này đến lần khác hắn ta lại rút được khối bảo thạch này.
Là phần thưởng cho hành động, hoàn thành thành nhiệm vụ? Hay vì bọn họ ngăn cản Diêu Quân “phản bội chạy trốn”?
Đương nhiên, Triệu Khách không biết cuối cùng Diêu Quân có thành công không, nhưng hiện tại con tem này thật sự xuất hiện trong sách tem của hắn.
Rốt cuộc nguyên nhân bên trong là cái gì, Triệu Khách nghĩ mãi mà không rõ nhưng cũng không cần nghĩ rõ ràng, vì thứ này đã xuất hiện trong sách tem của hắn vậy là đồ của hắn.
“Tỷ tỷ!”
Triệu Khách nhìn Mộng tưởng bảo thạch ở trong sách tem, trong đầu lập tức nghĩ đến rất nhiều điều, ví dụ lợi dụng bảo thạch để tiêu diệt bảy nhân cách của mình, chưa khỏi căn bệnh này.
Hoặc cũng như Diêu Quân, trở lại khoảng thời gian trước đó, cướp lại nàng từ trong tay tử thần.
Thuận tiện phá hủy trại trẻ mồ côi như địa ngục kia, thoát khỏi thân phận người đưa thư giống Diêu Quân, ở lại tiết điểm thời gian đó, yên ổn sống cả đời.
Trong nháy mắt, Triệu Khách nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Thậm chí ở trong lòng Triệu Khách còn đột nhiên nghĩ đến một suy nghĩ, vĩnh viễn xóa đi đoạn trí nhớ không quên được ở sâu trong đầu hắn.
Nhìn con tem này, ánh mắt Triệu Khách lóe sáng, đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt Triệu Khách.
Cho đến lúc này, Triệu Khách đột nhiên đóng sách tem lại, ép buộc bản thân không nhìn đến nữa, sự dao động trong lòng mới dần lắng xuống.
Sau đó Triệu Khách xoa dịu tinh thần, lại rút ra hai con tem mệnh giá từ trong hũ tro cốt.
Một tấm 30 điểm bưu điện, một tấm 24 điểm bưu điện.
Mặc dù không có thu hoạch gì khác nhưng số điểm bưu điện này cũng khá đủ, chắc là phần thưởng của hai nhiệm vụ chính tuyến.
Nhìn thời gian trên đồng hồ, Triệu Khách ngạc nhiên, lúc này mới nghĩ đến cái đồng hồ này đã sai giờ.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách vội vàng lấy điện thoại ra xem, đúng như dự đoán thấy có bốn năm cuộc gọi chưa nhận, tất cả đều là La Thanh gọi tới, còn có tin nhắn đang nóng nảy thúc giục Triệu Khách nhanh chóng quay về.
Thấy thế, khóe miệng Triệu Khách giật một cái, vội vàng thu dọn chuẩn bị rời đi.