Tề Lượng ngồi ở hàng sau thấy thế, ánh mắt dần tối tăm, sau khi khẽ mắng một câu đang định đứng lên, lại bị Hoắc bang đưa tay cản lại, chỉ nghe Hắc Bàn nói: “Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, sắp đến trạm phục vụ rồi, yên tĩnh chờ đi.”
Cũng như Hắc Bàn đã nói, phía trước không xa là một trạm phục vụ, thấy hài tử khóc quá to, mẫu thân ôm hài tử hơi xấu hổ, nói: “Nếu không… Chúng ta xuống xe trước, vào trạm phục vụ pha chút sữa cho hài tử.”
Phụ thân đứa bé nghe vậy, mặc dù hơi không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu, tài xế nói: “Thật xin lỗi, đợi chút nữa chúng ta sẽ xuống xe ở trạm phục vụ.”
Thấy xe dần lái vào khu phục vụ, đôi phu thê trẻ kia đứng lên định xuống.
Ngay lúc này, tên thanh niên tóc tai bù xù kia như đã giận đến không nhịn nổi, đứng bật dậy, túm lấy cánh tay nam nhân, nói: “Này, đừng đi! Muốn xuống xe phải bồi thường tiền trước!”
“Bồi thường tiền?”
Nam nhân ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trở nên tức giận: “Bệnh thần kinh, bồi thường tiền cái gì!”
Thanh niên tóc tai bù xù lắc tóc của mình, ánh mắt nhìn tiểu tức phụ đứng sau lưng nam nhân, cười bỉ ổi: “Bồi thường phí tổn thất tinh thần cho ta, hài tử của ngươi đánh thức ta thì phải bồi thường tiền!”
Lúc nghe được câu này, đừng nói Tề Lượng, ngay cả sắc mặt hành khách đều trở nên khó coi.
Thậm chí có người đứng bật dậy, mắng: “Ngươi muốn tiền đến điên rồi à!”
Vị lão nhân trước đó chỉ vào thanh niên mắng: “Súc sinh!!”
Thậm chí có rất nhiều người lấy điện thoại ra bắt đầu ghi hình.
Nhưng người thanh niên không quan tâm, đẩy sợi tóc rối bời trên trán mình ra, nói: “Ta mặc kệ, dù sao ta cũng bị đánh thức, ta có bệnh tâm thần, ngươi đánh thức ta khiến bệnh của ta nặng hơn, không bồi thường tiền, các ngươi đừng hòng xuống xe!”
“Khốn kiếp!”
Thấy thế, Tề Lượng hơi không nhịn được nữa, vẻ mặt tức giận đứng bật dậy từ hàng ghế sau, lao về phía trước một bước đấm vào mặt người thanh niên.
Một quyền này không dùng sức quá nhiều, thậm chí Tề Lượng còn kiềm chế lực lượng của mình.
Nhưng vẫn không phải thứ mà người bình thường có thể tiếp nhận, chỉ thấy nam nhân bay lên, ngã mạnh xuống đất, há miệng phun ra một cái răng.
“Đánh thật hay!” Thấy thế, ngay cả tài xế cũng vỗ tay khen hay.
Những người còn lại càng nhao nhao khen ngợi Tề Lượng.
Thấy thế, sắc mặt thanh niên lập tức khó coi hơn, chỉ vào Tề Lượng còn có những người khác trên xe mắng: “Mả mẹ nó, tổ tông các ngươi, hôm nay các ngươi đừng hòng xuống xe, không bồi thường tiền, đừng hòng xuống xe!”
Chỉ thấy lúc thanh niên nói lời này, trực tiếp dùng thân thể chặn cửa, thuận tay lấy bình chữa cháy ở trước cửa, kêu gào nói: “Ai đến, ta đạp chết người đó!”
Thấy thế Tề Lượng sầm mặt, nhưng còn chưa ra tay đã bị Hắc Bàn giữ chặt, lắc đầu ra hiệu hắn ta đừng ra tay, gây ra rắc rối không tốt.
Những người còn lại đã âm thầm báo cảnh sát.
Trong lúc giằng co, hài tử càng khóc càng to, giọng nói hơi khàn đi, thấy thế mẫu thân hài tử tiến lên, lấy ra ba tờ tiền đỏ từ trong túi, nói: “Đại huynh đệ, trời lạnh, ngươi đừng làm vậy, chỗ này có ít tiền, ngươi cầm lấy đi.”
Thấy nữ nhân đưa tiền tới, người thanh niên cướp lấy nhìn ba tờ tiền ở trên tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ngươi đuổi ăn mày à, không có 3000, các ngươi đừng nghĩ đi tiếp!”
Nghe xong lời này, người trong xe sắp bùng nổ, chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như vậy.
Cũng may, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát, một xe cảnh sát nhanh chóng tiến vào trạm phục vụ.
Thấy cảnh sát tới, sắc mặt người thanh niên hơi thay đổi, nhanh chóng buông bình chữa cháy đang cầm trên tay xuống.
Những người còn lại cứ như thấy được vị cứu tinh, đặc biệt là lão nhân kia, chỉ thấy xe cảnh sát vừa lên, lập tức chỉ vào thanh niên nói: “Bắt hắn, hắn là người xấu!”
“Đúng! Bắt hắn!”
Cảnh sát ngạc nhiên, đã thấy thanh niên rất phối hợp cúi đầu, đứng ở bên cạnh.
“Lấy ra thẻ căn cước!”
Sau khi cảnh sát tìm hiểu chuyện đã xảy ra, ánh mắt nhìn về phía thanh niên cũng trở nên khó coi, đồng thời để cặp phu thê kia lấy thẻ căn cước ra, tiến hành xác minh một chút.
Nhưng đúng lúc này đã thấy mẫu thân hài tử nắm bắt chuẩn cơ hội, đột nhiên quăng hài tử trên tay ra sau, đẩy cảnh sát ra muốn bỏ chạy!
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy lúc này Hắc Bàn nhào tới ôm lấy hài tử bay ở giữa không trung.
Đồng thời người thanh niên kia cũng đá một cái vào ngực nữ nhân, đạp nữ nhân ở trên mặt đất, nhổ ngụm bọt máu trong miệng ra: “Lão tử hận nhất đám buôn người.”
Thì ra lúc hài tử đang khóc, thanh niên híp mắt quay sang nhìn, chỉ thấy hai phu thê này lén lút lấy cái bình màu trắng trong túi ra, lấy ra một viên thuốc nhỏ từ đó, muốn kín đáo cho hài tử ăn.
Lúc này hắn ta mới đột nhiên đứng lên, chửi rủa hành động của cặp phu thê.
Sau khi cảnh sát hỏi rõ tình huống, thật sự tìm thấy một cái bình màu trắng từ trong túi nữ nhân, bên trong là thuốc ngủ.
Thấy thế, sắc mặt đám người trong xe trở nên kỳ quái, đặc biệt là Tề Lượng, thấy người thanh niên bị hắn ta đánh cho miệng đầy máu tươi, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, da mặt lập tức đỏ lên.