Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 546 - Chương 546. Anh Hùng (2)

Chương 546. Anh hùng (2) Chương 546. Anh hùng (2)

Tên này đã có chuẩn bị trước, quyết tâm muốn thoát khỏi thân phận người đưa thư của mình, đồng thời có thể bổ sung khuyết điểm cho mình.

Về phần tên này, rốt cuộc tính là còn sống hay đã chết rồi? Từ nay có vĩnh viễn ở lại trong không gian khủng bố, thậm chí biến thành một thành viên trong câu chuyện xưa không?

Triệu Khách cũng không tiện nói gì nhưng có một việc, đó là hắn ta cầu nhân đã được nhân.

Trong đầu Triệu Khách suy nghĩ lan man, đã đưa tay mở hộp ra.

Sau khi hộp mở ra, Triệu Khách đưa tay sờ soạng bên trong, Triệu Khách vừa tìm tòi được rút tay ra, không lâu sau một con tem màu tím đen xuất hiện trên tay Triệu Khách.

Lúc đầu Triệu Khách cũng không chú ý.

Nhưng sau khi con tem bị Triệu Khách rút ra hoàn toàn, sắc mặt Triệu Khách lập tức thay đổi.

Nhìn con tem nằm trên đầu ngón tay mình, trong lòng Triệu Khách lập tức hơi choáng váng.

Ong ong ong…

Một chiếc xe buýt chạy dọc theo đường cao tốc, vòng quanh sườn núi chạy vào sâu bên trong, cũng không chạy bao lâu.

Tề Lượng mở mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen.

Lại nhìn đồng hồ, lúc này mới năm giờ chiều.

Nhưng hiện tại đã là tứ cửu thiên, cái gọi là tam cửu tứ cửu cực lạnh, hiện tại là lúc thời tiết lạnh nhất, trời cũng tối rất nhanh.

Lai quay sang, chỉ thấy trên đầu Hắc Bàn còn đeo khăn tang, dựa vào vai hắn ta ngáy o o, trên tay ôm một cái túi, trong đó là di cốt của bốn lão nhân.

Bởi vì người chết ở nơi khác, lại liên quan đến tai nạn xe cộ ở khu thắng cảnh, hơn nữa cách chết cũng rất kỳ quặc, vì vậy việc tổ chức hậu sự vô cùng rắc rối, đến hôm nay bọn họ mới nhận được tro cốt của lão nhân, dự định đưa về thôn.

Trong khoảng thời gian này, cả người Hắc Bàn đều gầy đi một vòng, bộ râu quai nón trên mặt cũng không được xử lý, đặc biệt là đôi mắt không biết khóc sưng bao nhiêu lần.

Nếu không phải lần nào Tề Lượng cũng dùng thuật thánh quang của hắn ta âm thầm chữa mắt cho Hắc Bàn, e rằng đã khóc hỏng mắt rồi.

Lại nhìn di cốt bốn vị lão nhân ở trong lòng Hắc Bàn, Tề Lượng không nhịn được hít sâu, càng nghĩ càng thấy đây là lỗi của hắn ta.

Nếu không phải vì cứu hắn ta, e rằng bọn họ cũng không bị hại.

Thủ đoạn hèn hạ như thế, cộng thêm phi đao còn sót lại trên tay lão nhân, Tề Lượng cũng hiểu rõ kẻ giết người là ai.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tề Lượng trở nên khó coi, ngón tay siết lại thành nắm đấm, khớp xương tay vang lên lạch cạch.

“Oa oa oa…”

Lúc Tề Lượng đang nghĩ rất tập trung, đột nhiên nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên trong xe.

Tiếng trẻ sơ sinh khóc rất chói tai khiến rất nhiều người giật mình tỉnh lại từ trong lúc ngủ mơ, có người nhíu mày, có người chỉ không nhịn được nhìn thoáng qua nhưng cũng không thiếu lão nhân nhìn sang với ánh mắt cảm thông

Tề Lượng đứng lên nhìn, một cặp phu thê trẻ tuổi đang ôm hài tử, luống cuống tay chân dỗ dành.

Có thể thấy, bọn họ cũng không có quá nhiều kinh nghiệm, đứa trẻ sơ sinh không những không dừng khóc, ngược lại càng khóc to hơn.

Thậm chí còn không biết Hắc Bàn tỉnh lại từ khi nào, híp mắt nhìn thoáng qua cặp nam nữ trẻ, không nhịn được nhíu mày.

“Đệt, còn cho người ta ngủ không hả, khóc cái quái gì.”

Lúc này, một tên thanh niên ngồi ở hàng ghế phía trước gần chỗ cặp phu thê trẻ kia ngồi bật dậy.

Chỉ thấy thanh niên mặc áo da hơi có vẻ cũ nát, tóc tai rối bời nhuộm thành màu vàng, đặc biệt là trên mũi đeo một cái đinh mũi, tạo hình tóc tai bù xù cho người ta cảm giác dở dở ương ương.

Nhìn phu thê trẻ tuổi ngồi ở hàng ghế bên cạnh mình, không nhịn được đạp vào ghế.

“Ngươi làm gì thế, ngươi đã mấy tuổi rồi, còn so đo với một hài tử!”

Nam nhân trong đôi phu thê kia thấy thế thay đổi sắc mặt, quay đầu quát, đừng nói phụ mẫu của hài tử, những người khác thấy thế cũng không nhịn được thấy phản cảm với hành động của tên tóc tai bù xù này.

Nhưng người thanh niên không những không quan tâm đến ánh mắt của đám người trên xe, ngược lại nói năng hùng hồn: “Nó là hài tử, các ngươi cũng là hài tử? Lão tử đang ngủ say lại bị nó đánh thức, phụ mẫu các ngươi làm thế sao! Còn ồn ào nữa thì cút xuống xe đi, đừng làm phiền lão tử ngủ! Tài xế, dừng ở trạm phục vụ phía trước đi!”

“Ôi, chàng trai này, ngươi nói vậy là sai rồi, có thể hài tử đói bụng, hơn nữa ngươi cũng không có quyền đuổi người ta xuống xe.”

Hình như lão nhân ngồi ở phía trước không nhìn nổi nữa, nói với người thanh niên, sau khi nói xong còn quay sang nói với cặp phu thê trẻ sau lưng: “Có thể hài tử đói bụng rồi, các ngươi cho ăn chút sữa đi.”

“Vâng vâng vâng, chúng ta cho ăn, cho ăn ngay!” Cặp phu thê trẻ liên tục gật đầu, cảm ơn.

Nhưng hết lần này đến lần khác, người thanh niên kia lại tùy tiện nằm trên ghế của mình, bắt chéo hai chân vung vẩy, khinh thường nói: “Các ngươi thật sự là phụ mẫu phế vật, lão tử vào nam ra bắc chưa từng thấy phụ mẫu không biết hài tử đói, thật mẹ nó ngu!”

“Phì, cặn bã!”

Bình Luận (0)
Comment