Nói một cách chính xác, thứ này giống như một cái hộp gỗ màu đen vuông vức không có khe hở, không có ổ khóa, sáng như gương.
Trước đó Triệu Khách từng thử rất nhiều lần, sống chết không mở ra được.
Cứ vậy, cái hộp này vẫn bị ném ở trong sách tem, nếu không trùng hợp nhìn thấy, Triệu Khách cũng sắp quên mất thứ này.
Nhìn cái hộp trên tay, ánh mắt Triệu Khách nhìn thoáng qua Mộng tưởng bảo thạch trong sách tem, hắn cau mày, trong đầu đột nhiên có một suy nghĩ.
Nhưng suy nghĩ này lại khiến Triệu Khách do dự một lúc lâu, cuối cùng Triệu Khách thật sự không kìm nén được lòng tò mò của mình, nghiến răng lấy viên Mộng tưởng bảo thạch kia ra, đặt ở cạnh hộp, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi Triệu Khách đưa ra lời cầu nguyện với viên Mộng tưởng bảo thạch này, một tiếng nhắc nhở lạnh băng khiến sắc mặt Triệu Khách cứng đờ, quyết đoán lựa chọn dừng cầu nguyện.
Thu hồi Mộng tưởng bảo thạch, Triệu Khách lại nhìn kỹ cái hộp gỗ nhỏ này.
Ngay lúc hắn dự định kích hoạt Mộng tưởng bảo thạch, lại nhận được một lời nhắc nhở, xác suất dựa vào Mộng tưởng bảo thạch để mở cái hộp này, lại chỉ có 10%.
Nói cách khác, chỉ có một phần mười cơ hội thắng?
Xem ra trước đó hắn đã nghĩ cái hộp này quá đơn giản.
Trước đó Diêu Quân từng nhắc nhở, giá trị lớn nhất của Mộng tưởng bảo thạch là có thể trực tiếp cầu nguyện lấy được một con tem bạch ngân, cao hơn nữa thì không được.
Hiện tại hắn chỉ muốn mở cái hộp này ra, độ khó lại còn lớn hơn việc trực tiếp chữa bệnh tinh thần của hắn, chẳng lẽ…
Triệu Khách nghĩ đến đây, đột nhiên nghĩ đến một món đồ, lúc ánh mắt nhìn về phía cái hộp lại xảy ra sự thay đổi.
Máy bay chậm rãi hạ cánh.
Lúc máy bay hạ cánh, Triệu Khách đã không kịp chờ đợi rời khỏi cabin, sở dĩ vội vàng như vậy, là vì Triệu Khách cảm thấy có lẽ mình đã đoán được rốt cuộc trong cái hộp này có cái gì.
Nhưng trước khi tuyên bố đáp án, hắn nhất định phải tìm người xác minh một chút.
Tìm ai đây? Đương nhiên là tìm Chu lão hán từng cùng chung hoạn nạn với hắn rồi.
Bởi vì không thể gọi điện thoại trong khu vực máy bay hàng không dân dụng cất và hạ cánh, Triệu Khách chỉ có thể bước nhanh đến đại sảnh rồi mới lấy điện thoại ra, Triệu Khách nhanh chóng gọi theo số điện thoại trong trí nhớ.
“Chào ngài, trang sức Hanh thị, xin hỏi có gì cần không??”
Vẫn là giọng nói của nhân viên phục vụ khách hàng rất quen thuộc, Triệu Khách hắng giọng một cái, nói: “Ta tìm người, ta tên Vương cẩu tử!”
Sau khi giọng nói của nhân viên phục vụ khách hàng dừng lại, trực tiếp ngắt điện thoại của Triệu Khách.
Thấy thế, Triệu Khách cau mày, gọi lại lần nữa, lần này không đợi nhân viên phục vụ khách hàng nói chuyện, Triệu Khách nói: “Thật xin lỗi, nói nhầm rồi, ta tên Trần Tứ Hỉ!”
Thời gian đã qua quá lâu, Triệu Khách suýt quên mất lúc trước ở Trường Bạch sơn Đông Bắc, thân phận của hắn tên là Trần Tứ Hỉ.
Sau khi Triệu Khách nói hết câu, đầu bên kia điện thoại vang lên một tràng tiếng vang đinh đang bộp bộp.
Chẳng mấy chốc có một tiếng thở hổn hển, cướp lấy điện thoại: “Tên khốn, là ngươi thật à!”
Triệu Khách nghe ra đó là giọng Chu lão hán.
Chẳng trách, đối phương lại tức giận như thế.
Lần trước Triệu Khách báo cho hắn ta một tin tức giả, khiến hắn ta từng nghi ngờ Tạo hóa châu trên tay mình là giả, hắn ta còn sứt đầu mẻ trán một trận, gần như phát điên.
Sau đó từ chỗ sư phụ của mình mới biết được, hắn ta đã lấy được Tạo hóa châu trong truyền thuyết.
Lúc này mới khiến hắn ta yên tâm lại, nhớ lại lần nào tên này cũng chọc hắn ta giận, chưa từng thấy tên nào khốn kiếp như vậy.
Thậm chí trong lòng thầm thề, lần sau gặp lại tên này, chắc chắn không thể tha cho hắn.
“Ngươi không tò mò vì sao ta lại gọi cho ngươi sao?” Trong điện thoại, giọng Triệu Khách vẫn rõ ràng như lúc trước, dường như cũng không cảm thấy tức giận vì đối phương chửi mình.
Đầu bên kia điện thoại, Hà Toàn Thuận ngạc nhiên, hỏi: “Vì sao??”
“Không có gì, xem ngươi chết chưa thôi… Tút tút tút bí bo…”
Trong khoảnh khắc nói xong câu này, đầu bên kia lập tức cúp máy, Hà Toàn Thuận nhìn điện thoại trên tay, lồng ngực chập trùng, cảm giác một hơi thở nghẹn ở trong cuống họng, muốn mắng người nhưng đối phương đã cúp điện thoại.
Lúc gọi lại, phát hiện số điện thoại này đã không thể kết nối.
Lần này, trong lòng Hà Toàn Thuận tức giận, khuôn mặt nghẹn đến lúc đỏ lúc xanh, lập tức ném điện thoại trên tay đi, hét to: “Lão tử đệt mười tám đời nhà ngươi!"
Đáng tiếc, mặc kệ hắn ta gào hét chửi rửa như thế nào, cũng chỉ có thể một mình lẩm bẩm với vách tường.
Vì vậy, lúc chửi nhau, người nào chửi câu cuối cùng sẽ thoải mái nhất.
Triệu Khách tiện tay ném sim điện thoại vào thùng rác, thở ra một hơi, tuy Chu lão hán không nói thêm gì nhưng từ lúc hắn ta nói ra câu đầu tiên, Triệu Khách biết hắn đã đoán sai rồi.
E rằng thứ trong hộp gỗ không phải Tạo hóa châu.
Nếu thật sự là Tạo hóa châu, câu đầu tiên của Chu lão hán nên là “đại gia ngài khỏe chứ, ta quỳ liếm cho ngài”, vậy mới đúng.
Bây giờ hắn ta tỏ ra tức giận như vậy, Triệu Khách lập tức có thể đoán ra, vì hắn ta đang giữ Tạo hóa châu thật trong tay nên mới không sợ hãi như vậy.