Tomboy nói xong đứng dậy, chỉ vào khuôn mặt vặn vẹo của Tức giận: “Về phần tên ngu nhà ngươi, đại bảo bối cái gì? Một cây búa nát cũng được gọi là đại bảo bối, phì, ngươi kêu cái búa, cho lão nương…”
“Cạch…”
Còn chưa kịp nói hết câu, chỉ thấy một cây búa màu đen rơi ra từ trong ngực nữ nhân.
“Đại bảo bối!”
Nhìn cây búa trên mặt đất, ánh mắt Tức giận sáng ngời, dùng dáng vẻ chó dữ chụp mồi ngã nhào xuống đất, đưa tay ôm cái búa vào trong ngực.
Ánh mắt thâm tình yên lặng nhìn chằm cái búa chỉ lớn cỡ lòng bàn tay của hắn ta, ánh sáng dịu dàng trong mắt như đang ôm tình lang, dịu dàng đến độ có thể hòa tan một ngọn núi băng.
“Chụt chụt chụt…”
Sau một trận hôn hít mãnh liệt, Tức giận thè lưỡi, vẻ mặt kỳ quái: “Phì, sao lại mặn như thế??”
Khóe miệng Tomboy giật một cái, đá Tức giận đang động dục bay ra ngoài, nói: “Cút sang một bên!”
Ngay lúc này, chỉ thấy Triệu Khách ở phía trước đột nhiên phát ra một tiếng hét dài, hai tay mở ra đứng trên một cái đài cao vỡ vụn, hai mắt nhìn qua tất cả.
Triệu Khách hơi híp mắt lại, cả người đã biến thành người máu.
Một tên nữ tu bị Triệu Khách đập mất nửa bên đầu đang vẻ mặt chết lặng đánh dương cầm.
Mặc dù còn tiếng nhạc nhưng không còn tiếng hát thánh ca, Triệu Khách đứng trên đài cao, hai tay đưa ra, đưa lưng về phía thập tự giá nhuốm máu, đối mặt với căn phòng xác chết la liệt trước mặt, bàn tay Triệu Khách buông lỏng, cây xà beng trên tay rơi xuống đất.
“Cuối cùng… Đã yên tĩnh!”
Chỉ thấy Triệu Khách thở dài một hơi, hai mắt nhắm lại, cơ thể ngã thẳng ra sau.
Cũng không biết hắn ngất xỉu bao lâu, chờ đến khi Triệu Khách tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên cái bàn đá vỡ vụn, ánh mặt trời u ám chiếu lên người Triệu Khách.
Nhưng cũng không vì vậy mà mang đến chút ấm áp nào cho Triệu Khách.
Trước mặt là đống đổ nát khắp nơi, thập tự giá đứt gãy, tượng thánh mẫu không đầu, tất cả quen thuộc lại xa lạ như vậy.
Nhưng Triệu Khách nhớ rất rõ ràng, hắn từng tới nơi này!
Nhớ lại, hình như lần trước hắn cũng đưa Lôi Mẫu rời khỏi nơi này.
Triệu Khách nhớ đến tình cảnh Lôi Mẫu được mình dẫn ra khỏi cánh cửa sắt, Triệu Khách nhớ lúc đó trại trẻ mồ côi đã có dáng vẻ này.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách đột nhiên hiểu ra cái gì đó, ngồi dậy đánh giá xung quanh.
Cảnh hoang tàn trước mắt hoàn toàn khác hoàn toàn khác với tình cảnh mà hắn thấy trước đó, đây là một đống đổ nát rách rưới tiêu điều, bọn họ đang ở chỗ này sao?
“Nhưng bọn họ đang ở đâu?”
Triệu Khách bò dậy từ dưới đất, vừa quay đầu lại, trong lòng Triệu Khách lập tức siết chặt!
Chỉ thấy sáu khuôn mặt giống mình như đúc lại đang ngồi ở sau lưng hắn, mắt không chớp nhìn thẳng vào hắn.
“Các ngươi…”
Triệu Khách ngây ra một lúc, hoàn toàn không ngờ lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt lại trực tiếp, đơn giản như vậy.
“Hoan nghênh ngươi, sao nào, vừa rồi giết thoải mái chứ?”
Tomboy đại diện cho tham lam đứng dậy từ tảng đá, đi hai ba bước đến bên cạnh Triệu Khách, xòe tay ra, mỉm cười với Triệu Khách để lộ ra hàm răng trắng nõn gọn gàng, tỏ vẻ nhiệt liệt chào mừng.
Triệu Khách nhíu mày, chẳng những không bắt tay vời nàng, ngược lại còn lùi nửa bước, ánh mắt đánh giá Tomboy trước mặt, nghi ngờ nói: “Tham lam!”
“Hì hì! Ngươi có thể nhận ra ta à!”
Dường như Tham lam cũng rất bất ngờ vì Triệu Khách có thể nhận ra nàng, trên mặt nở một nụ cười rực rỡ.
“Cái thìa màu bạc!”
Triệu Khách chỉ tên mập vẻ mặt ngây ngốc ở đằng sau.
Tuy hắn không muốn thừa nhận cái tên trông như kẻ ngu này lại là một trong bảy nhân cách của mình, nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn tên này là Tham ăn.
Ngay lập tức, Triệu Khách chỉ vào Tức giận: “Trước đó chúng ta từng gặp nhau, nên ta nhận ra người, Tức giận!”
“Về phần Cao ngạo… Ta nghĩ hắn sẽ không nhiệt tình hoan nghênh ta như vậy, trong ấn tượng hình như chỉ có thể gọi đó là tên thái giám chết bầm làm niêm hoa chỉ, tuy ta không hiểu hắn ta là một tên thái giám, cao ngạo cái rắm!”
Nửa câu sau của Triệu Khách rõ ràng là đang chửi bậy, chỉ tiếc không hề nhận được bất kỳ lời đáp lại nào của đối phương, dường như ở trong mắt đối phương, việc nói chuyện với Triệu Khách còn không quan trọng bằng việc sửa móng tay của mình.
“Còn tên nhóc dáng vẻ như bệnh liệt nửa người kia là Lười biếng, lười đến mức ta từng nghi ngờ chỉ có sáu nhân cách.”
Triệu Khách nhìn tên nhỏ bé nằm ở nơi đó, vừa nói xong một hương thơm nhàn nhạt phả vào mặt, chỉ thấy một đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen vòng quanh cổ Triệu Khách, đôi môi màu đỏ thẫm như sắp dán vào mặt Triệu Khách, một tay nâng cằm Triệu Khách nói: “Vậy ta thì sao?”
Triệu Khách cau mày, trên mặt không lộ vẻ gì nhưng trong lòng lại giật mình, quá nhanh, hắn hoàn toàn không thấy rõ nàng xuất hiện bên cạnh hắn lúc nào.
Chỉ thấy Triệu Khách nhẹ nhàng đè ngón tay lên đôi môi đã sắp hôn mình kia, nhẹ nhàng đẩy nàng ra: “Một thỏi son Maybeline, làm phiền ngươi buông ta ra!”
“Vẫn là ngươi hiểu ta!”
Sau khi nhận được câu trả lời hài lòng chắc chắn, nữ nhân hôn mạnh một cái lên mặt Triệu Khách, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tomboy.
Sự thỏa mãn của Ghen tỵ luôn thấp như vậy.