Tiếng xương cốt và cơ bắp bị kéo đứt lập tức bao trùm tiếng ca trong miệng nữ tu, cảm giác trong nháy mắt khiến Triệu Khách vô thức nhắm mắt lại, dường như đã đạt đến cao trào.
“Thoải mái!”
Hít vào một hơi thật sâu, cơ bắp cả người Triệu Khách đều run lên vì hưng phấn, nhưng điều này còn lâu mới đủ, chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm đại điện trong giáo đường trước mặt.
Đầu lưỡi đỏ thắm nhẹ nhàng liếm dọc theo khóe miệng bị máu nhuộm đỏ, hắn hít sâu một hơi, nhấc xà beng lên đi từng bước một: “Các ngươi… Đều đáng chết!”
Bên ngoài giáo đường, sáu khuôn mặt giống hệt với Triệu Khách đang tập trung ánh mắt vào đống đổ nát ở phía trước.
Đó là một đống đổ nát không có cái gì, vị thần trên thập tự giá đã biến thành một đống đá vỡ vụn, trụ đá điêu khắc thành thánh mẫu cũng đã sớm lăn xuống mặt đất, khuôn mặt vỡ tan, không còn vẻ từ bi ngày xưa nữa, chỉ còn lại vẻ mặt dữ tợn.
Lúc này Triệu Khách đang ra sức vung hai tay lên, lúc thì khóc lớn lúc thì cười to, hoàn toàn điên cuồng như bị ma nhập.
Nếu không biết, e rằng còn tưởng Triệu Khách cũng là một người điên, sáu người ngồi trên đống đổ nát bên cạnh lại là nhân cách bình thường.
Đứa bé nhỏ nhất chậm rãi đóng quyển tiểu thuyết trên tay lại, xoa bả vai, ngáp một cái, ánh mắt nhìn về phía nữ nhân đang nghịch thìa ở bên cạnh, nói: “Chúng ta cứ nhìn như vậy sao?”
“Không thì sao? Đây không phải điều mà hắn hằng mong muốn sao, một món quà lớn như thế, dù sao cũng phải để hắn hưởng thụ thật tốt rồi lại nói.”
Nữ nhân mặc áo da, quần bò, mái tóc ngắn bóng mượt trông như một Tomboy, nàng thưởng thức cái thìa bằng bạc ở trên tay, nhếch miệng cười một tiếng, đánh giá cả người Lười biếng một chút, ánh mắt nhìn thoáng qua quyển sách trên tay Lười biếng.
Dường như phát hiện ánh mắt của nữ nhân, Lười biếng rất trực tiếp đặt sách ở dưới mông mình.
Lần trước hắn ta chỉ ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy sách đã biến mất, hắn ta đã không nhớ đây là quyển tiểu thuyết thứ mấy bị mất nữa.
Liếc nhìn cái thìa trên tay nữ nhân, nghiêng đầu nói: “Sách của ta thì thôi đi, tên mập mạp kia chỉ còn lại một cái thìa thôi, ngươi nhìn dáng vẻ đáng thương của hắn đi, ngươi vẫn không định trả lại cho hắn sao?”
Theo hướng ngón tay của Lười biếng, chỉ thấy một tên mập có thể gọi là viên thịt đang liếm láp ngón tay của mình, đôi mắt nhỏ tội nghiệp nhìn cái thìa trên tay nữ nhân.
Sau khi nghe Lười biếng nói vậy, đôi mắt nhỏ kia lập tức lóe sáng, đưa mặt lại gật, cái đầu gật lia lịa như một con sóc.
Kết quả Tomboy giơ chân lên, giày cao gót màu đỏ giẫm lên mặt Mập mạp, không ngừng giẫm đạp hành hạ khuôn mặt béo mập kia.
“Thật xin lỗi, cái thìa này là ta nhặt được, ngoài ra ta cũng đang muốn tốt cho hắn, đây đã là cái thìa cuối cùng rồi, chẳng lẽ các ngươi muốn cái thìa này cũng bị con lợn này nuốt vào sao?”
“Người tham lam, cuối cùng sẽ tìm đủ lý do cho sự tham lam của mình.”
Lười biếng duỗi người một cái, lại nằm xuống, mở miệng mỉa mai.
Nhưng Tomboy lại rất hưởng thụ lời mỉa mai tham lam này, vẻ mặt đắc ý trông rất gợi đòn.
“Hả? Đây không phải giày của ta sao?”
Nữ nhân bên trái quay đầu sang, đôi mắt yêu mị, cổ áo chữ V khoét sâu, theo động tác xoay người, nửa quả cầu bên trong như ẩn như hiện.
Người này mặc váy ngắn, để lộ ra bắp đùi thon dài, dường như chỉ hơi cử động sẽ khiến cảnh xuân như ẩn như hiện này lộ ra.
Nàng nhìn chằm chằm đôi giày cao gót màu đỏ trên chân Tomboy, hai ngày nay nàng tìm mãi không thấy đôi giày này, nghĩ thầm tám chín phần mười đã bị nàng lấy mất, không ngờ đúng thật!
Nhìn đối phương đi giày cao gót của mình lại phối hợp với đôi chân thon dài kia, nữ nhân cảm thấy xấu hổ, đồng thời còn vô cùng ghen ghét, cặp đùi đẹp như thế lại bị một mụ nam nhân chà đạp, còn mặc quần bò nữa, đúng là phá hoại của trời.
“Còn có phấn lót của ta nữa!” Nam nhân bên phải cũng mở miệng, giọng điệu không âm không dương, chậm rãi giơ niêm hoa chỉ lên, sửa lại móng tay dài nhỏ của mình, vẻ mặt tập trung chỉnh sửa mỗi một chi tiết nhỏ nhất, mặc kệ là Triệu Khách hay đồng bạn bên cạnh, dường như chưa từng được hắn ta nhìn thẳng.
“Còn có đại bảo bối của ta!!”
Tức giận đứng bật dậy, trên người đầy những cục thịt đáng sợ, trong lỗ mũi phun ra một luồng khí nóng, quay đầu nhìn Triệu Khách còn đang nổi điên, càng nhìn càng cảm thấy khó chịu.
Nếu đại bảo bối của hắn ta ở đây, lúc này cũng có thể đi theo vào, giết chóc một trận.
Đối mặt với sự đòi hỏi của mọi người, khóe miệng Tomboy hơi giật giật, nói: “Này này này, không nhầm chứ, các ngươi ném đồ lung tung, đừng đến hỏi ta.”
Lúc nói lời này, ánh mắt nhìn thoáng qua nữ nhân bên trái, nói: “Còn giày vao gót? Cứ nhìn cái váy trên người ngươi đi, che được phía trước nhưng không che được mông, ta thấy ngươi hận không thể giẫm lên cà kheo, đi dạo trên đường cái!”
“Còn có ngươi, một tên thái giám chết bầm, bôi phấn mỗi ngày làm gì, vội vàng muốn đóng vai cương thi dọa người sao?”