Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 565 - Chương 565. Giết Hại (2)

Chương 565. Giết hại (2) Chương 565. Giết hại (2)

Triệu Khách không lập tức ngồi xuống mà đưa mắt nhìn quanh, một luồng ánh sáng u ám chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, trong ánh sáng như bị phủ kín một lớp tơ màu xám vô cùng u ám, lại khiến Triệu Khách nhớ đến mùa đông, thủ đô tràn ngập khói mù được ấp ủ từ khói xe hơi và khói từ nhà máy hóa chất.

Ánh mắt nhìn quanh căn phòng, Triệu Khách càng nhìn càng thấy quen mắt, lúc này Triệu Khách đột nhiên ngẩng đầu nhìn cái móc sắt dùng để treo thịt ở trên đầu tường, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Ký ức về đêm hôm đó như thủy triều điên cuồng tuôn trào.

Dòng máu tí tách ngưng kết thành một vũng máu đọng ở trên mặt đất, xác chết bị treo trên móc thịt, ngoại trừ cái đầu, trên người đã không còn chút máu thịt nào.

Triệu Khách mãi mãi không quên được tròng mắt trống rỗng kia, lúc ấy hắn ngã quỵ dưới đất, cảm giác tan nát cõi lòng.

Căn phòng này đúng là phòng của tỷ tỷ hắn, căn phòng của nữ nhân ngu xuẩn kia, cũng là nơi khiến Triệu Khách hoàn toàn tan nát cõi lòng.

Đối mặt với trí nhớ lao đến như thủy triều, hai tay Triệu Khách siết chặt thành nắm đấm, khớp xương trắng bệch vang lên răng rắc.

Cuối cùng Triệu Khách đứng lên từ trên giường, kéo cửa lớn căn phòng, vách tường rách nát tĩnh mịch, lúc Triệu Khách bước đi cứ như thời gian đảo ngược, vách tường rách nát bắt đầu phục hồi như cũ, thủy tinh vỡ vụn đang khép lại.

Dần dần, thậm chí bên tai Triệu Khách có thể nghe thấy tiếng hát thánh ca đầy quen thuộc, Triệu Khách nhớ kỹ bài hát này là “Xướng lễ Kameya’s” là thánh khúc ca ngợi thiên quốc.

Tiếng ca đẹp đẽ rung động lòng người, lúc này Triệu Khách nghe vào trong tai lại tràn đầy châm chọc và mỉa mai, lại dẫn dụ ra một loại ma tính khiến Triệu Khách vô thức đi về phía trước.

Cánh cửa lớn làm bằng gỗ, hai bên là bức tượng Đức Mẹ đồng trinh tượng trưng cho sự nhân từ, hai tay chắp vào nhau, khuôn mặt từ bi như đang cầu khẩn vì thế nhân.

Chỉ là trong mắt Triệu Khách lại không cảm nhận được sự từ ái, mà là một đôi mắt trống rỗng vô thần, liếc nhìn thế nhân đi qua cổng chính.

Loại ban ơn giống hệt bố thí kia, dường như ở trong mắt nàng sinh mệnh của hắn hèn mọn không chịu nổi.

Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa làm bằng gỗ ra, bên tai lập tức bị tiếng nhạc trong trẻo lấp đầy.

Trước mắt là hình ảnh mà Triệu Khách không thể quen thuộc hơn được, những hài tử khô gầy như que củi kia khoác một lớp áo choàng trắng ở trên người, hát ra tiếng ca uyển chuyển rung động lòng người.

Ở xung quanh là những nữ tu cầm thước dạy học ở trong tay soi mói nhìn quanh, trên mặt bọn họ chưa từng có sự thánh khiết, chân thành, bởi vì còn sống là sự ban ơn của thần linh với bọn họ.

Hình ảnh trước mặt khiến hai mắt Triệu Khách dần mông lung, hai tay vô thức run rẩy, cất bước nhưng chân lại dừng ở giữa không trung, từ đầu tới cuối không thể tiến về phía trước một bước.

Sợ hãi? Hay là… Hưng phấn?

Triệu Khách cũng không diễn tả được cảm giác hiện tại của mình, chỉ cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực sắp nổ tung, đập thật nhanh “thịch thịch thịch”.

Lúc này, ánh mắt Triệu Khách đột nhiên thấy trong tầm tay có đặt một chiếc xà beng đầu cong, thấy thế con ngươi Triệu Khách co rụt lại, ngọn lửa trong lòng như tìm được chỗ thông hơi, ầm ầm nổ tung trước ngực Triệu Khách.

Tiến lên một phát cầm xà beng trong tay, nhắm thẳng vào nữ tu đưa lưng về phía mình đập một gậy vào đầu.

“Ầm!”

Đầu xà beng bén nhọn đâm xuyên qua mũ trắng trên đầu nữ tu, theo một tiếng xương vỡ vụn, dưới nhạc đệm thánh ca, với Triệu Khách đây thật sự là tiếng động dễ nghe nhất trên thế giới.

Hắn vặn mạnh một cái, chỉ nghe “xoẹt xẹt” một tiếng, ngay cả xương sọ của nữ tu này cũng bị giật xuống.

“Hắc hắc hắc!”

Chất lỏng đỏ trắng rõ ràng theo phần đuôi xà beng chảy vào tay Triệu Khách, cảm xúc sền sệt còn mang theo độ ấm của máu như một đốm lửa nhỏ thiêu đốt cả người Triệu Khách, khoái cảm khó ức chế kia khiến mỗi một cây xương cốt trên người Triệu Khách đều run lên vì hưng phấn.

Chỉ là theo ánh mắt Triệu Khách nhìn sang, loại khoái cảm này đột nhiên sinh ra sự thay đổi, nữ tu trước mặt đã ngã trên mặt đất, nửa bên đầu bị đập đến vỡ nát nhưng vẫn chắp tay trước ngực, hát từng câu ca ngợi.

Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực, sắc mặt lập tức trở nên khó coi nhìn nữ tu tiếp tục tụng hát, đôi mắt Triệu Khách đỏ ngầu, vung cái xà beng sắt trong tay lên tiếp tục đập.

“Ta cho ngươi hát, cho ngươi hát!!”

“Rầm rầm rầm…”

Theo tiếng xương cốt vỡ vụn, thánh ca vẫn đang tiếp tục, xung quanh dù là nữ tu hay những hài tử mặc áo choàng màu trắng kia hoàn toàn không có chút hành động nào, dường như vẫn đang say mê theo điệu nhạc của bài thánh ca.

Máu tươi bắn tung tóe lên khuôn mặt Triệu Khách, bên tai quanh quẩn tiếng ca đẹp đẽ thần thánh, phối hợp với máu dày đặc trên mặt khiến Triệu Khách như đã mê muội, không ngừng liều mạng đập xuống.

Lúc này, móc sắt cong queo trên tay Triệu Khách bị Triệu Khách vung lên, móc cong sắc bén trực tiếp đâm xuyên cằm nữ tu cao tuổi.

“Câm miệng cho ta!” Theo tiếng gầm gừ đầy cuồng loạn của Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách tiến lên giẫm một chân vào đầu nữ tu, hai tay dùng sức kéo một cái.

“Phốc” một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment