Làm nửa ngày lại tự dọa mình sợ, áo jacket đen suy nghĩ, tức giận đến giậm chân, nghĩ thầm: “Người này có phải bệnh thần kinh hay không, đang tốt đẹp lại đặt một cái quan tài trống ở trong nhà mình.”
Nghĩ đến cái áo jacket đen này cũng không còn tâm trạng tiếp tục ở lại đây nữa, xoay người dự định rời đi, bộp bộp bộp xuống lầu, ngay lúc đang suy nghĩ đến khi trở về sẽ dạy dỗ tên khốn kia thật tốt, đột nhiên dưới chân trượt đi, áo jacket đen suýt nữa ngã xuống đất.
Vào lúc nguy cấp, chỉ thấy áo jacket đen Thiết Bản Kiều một cái, lại có thể chống đỡ được thân thể.
“Móa nó, may mắn lão tử đã luyện tập, nếu không…”
Áo jacket đen mới nói được một nửa đã không nói nữa, con mắt nhìn chằm chằm phía trước, trong đôi mắt đờ đẫn chiếu rọi ra một hình dáng mơ hồ, đùng là đầu của đồng bạn mình.
“A!!”
Trong một tiếng kêu to, đầu đồng bạn ở ngay trước mắt hắn ta lại đã máu me đầm đìa, chỉ có đầu chứ không có thân thể.
Đôi mắt áo jacket đen trợn ngược, nhưng còn chưa chờ hắn ta ngất xỉu, không biết từ lúc nào đã có một đôi tay thon dài mạnh mẽ xuất hiện hai bên gò má từ phía sau lưng áo jacket đen.
Ngón tay đột nhiên kéo một phát, một sợi tơ gần như không nhìn thấy nhanh chóng siết chặt trên cổ họng áo jacket đen.
Còn nhớ rõ trước đó Triệu Khách dùng sợi bông cắt thịt chứ, lúc này tơ đao như sợi bông kia, cổ họng áo jacket đen lại giống như miếng thịt được chưng đến nát nhừ, nhẹ nhàng kéo một phát, sợi tơ lập tức vùi sâu vào cổ họng áo jacket đen.
“Phốc” một tiếng, một cái đầu rơi xuống đất, dòng máu theo cổ họng bị cắt đứt phun tung tóe trên sàn nhà như là suối phun.
Chỉ thấy trong bóng tối có một cái tay đưa ra, chấm máu ở trên sàn nhà rồi đặt ở bên khóe môi, thè đầu lưỡi ra liếm “xẹt” một cái, chỉ thấy khuôn mặt Triệu Khách dần lộ ra từ trong bóng tối.
Nhìn xác chết ngã trên mặt đất, Triệu Khách nhếch môi cười một tiếng lộ ra hàm răng dính đầy máu, ánh mắt quỷ dị âm tà kia hoàn toàn khiến Triệu Khách như hai người khác nhau.
Nhìn thời gian trên đồng hồ, sắc mặt Triệu Khách đột nhiên nặng nề nhìn xác chết trên mặt đất, hắn chẹp miệng, tuy rất buồn bực nhưng vẫn bước nhanh lên trên lầu, mở ra thiết bị pha chế thuốc trước đó.
Hắn bắt đầu nhanh chóng pha chế thuốc, vì lúc trước Triệu Khách đã thí nghiệm ra tỉ lệ pha chế thuốc, lần này pha chế thêm lần nữa, tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn nước thuốc màu xanh nhanh chóng nhỏ vào trong bình thủy tinh, Triệu Khách ngẩng đầu chú ý thời gian, vừa mở miệng lại là giọng một nữ nhân: “Cũng may vẫn kịp!”
Lúc nói lời này, chỉ thấy nàng nhanh chóng lấy thuốc xuống, một lần nữa tiêm vào trên người Triệu Khách.
Lúc này, Triệu Khách căn bản không biết bản thể của mình đang làm gì.
Nhìn chỗ trống to lớn trước mắt, đen sì sâu không thấy đáy như miệng núi lửa, nhưng Triệu Khách cảm giác cái động này càng giống hoa cúc.
“Chắc là cái này!”
Triệu Khách hơi do dự đá một viên đá xuống, nhìn viên đá dần biến mất trong tầm mắt hắn, cuối cùng không truyền ra chút tiếng động nào, Triệu Khách nghiến răng một cái, kiên trì nhảy xuống.
Giống với cảm giác đạp hụt trước đó, chỉ có điều lần này không có mảnh vỡ ký ức, thế giới trước mặt hoàn toàn đen kịt một màu.
Theo thời gian trôi qua từng giây từng phút, thậm chí Triệu Khách còn nghi ngờ có phải hắn đã tìm nhầm chỗ rồi không.
Nhưng lúc này đây Triệu Khách cũng không có lựa chọn tốt hơn, dứt khoát đâm đầu xuống, bắt đầu gia tăng tốc độ rơi xuống.
Bên tai không có tiếng gió vang lên, chỉ có sự yên tĩnh khiến người ta cảm thấy hít thở không thông, không biết rơi xuống bao lâu, Triệu Khách đột nhiên thấy một thứ, viên đá mà hắn đá xuống trước đó lại vẫn trong trạng thái rơi.
Nhưng lúc này đây, con ngươi Triệu Khách đột nhiên co rụt lại, chỉ thấy tảng đá kia đang phân giải từng chút một.
“Sắp tới rồi!”
Thấy thế, tinh thần Triệu Khách thả lỏng, viên đá phân giải nói rõ hắn càng ngày càng đến gần chỗ sâu trong tiềm thức.
Viên đá cũng không phải thứ ở chỗ sâu trong tiềm thức nên phải tự phân giải, viên đa rơi xuống khác với Triệu Khách, Triệu Khách thuộc về ý thức chính trong tư duy, vì vậy chịu ảnh hưởng không lớn, thậm chí có thể dùng cực kỳ nhỏ bé để hình dung.
Thời gian dần trôi qua, bóng tối trước mắt bắt đầu rút lui, nhưng ngay sau đó Triệu Khách đột nhiên cảm giác có một luồng lực mạnh đẩy đến từ sau lưng khiến trước mặt Triệu Khách tối sầm lại, ý thức lập tức trở nên mơ hồ.
Chờ đến khi ý thức của Triệu Khách tập trung lại một lần nữa, theo một tiếng rít lên, hắn choàng mở mắt ra.
Trong không khí tràn ngập một mùi vị đặc biệt, một mùi tanh như cá nhưng lại có vị chua đặc biệt, mùi hương này trộn lại với nhau càng giống mùi hương một loại rỉ sắt.
“Là máu!” Mùi vị quen thuộc khiến Triệu Khách lập tức cảnh giác.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, hơn nữa là máu người!
Triệu Khách rất quen thuộc với mùi vị này, có thể nói trong tất cả động vật, chỉ có máu người mới có được loại hương vị này.