Chỉ thấy nàng kéo Triệu Khách qua, áp miệng lên cạnh tai Triệu Khách, khẽ nói: “Thiến ngươi!”
Tham lam nói xong vung tay ném đi, ném Triệu Khách xuống đất, hỏi một lần nữa: “Người vừa rồi là ai!”
Triệu Khách bị Tham lam ném ngã xuống đất, khuôn mặt đen sì bò dậy từ dưới đất, sửa sang lại quần áo của mình, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm khuôn mặt giống mình như đúc.
Nghiến chặt hàm răng nói từng chữ một: “Ta lặp lại lần nữa, người đi vào rồi lại đi ra từ phòng ta chỉ có ngươi!”
Triệu Khách nói mỗi một chữ đều hận không thể xông lên, cắn vào mặt Tham lam một cái, ánh mắt xấu hổ cuối cũng đã khiến vẻ mặt Tham lam dần bình tĩnh lại.
“Vừa rồi ngươi đang làm gì? Vì sao cởi quần? Nếu có cần, ta có thể để kỹ nữ Ghen tỵ kia chơi với ngươi, cần gì phải tay làm hàm nhai như vậy chứ.”
Tuy trong lòng vẫn rất nghi ngờ nhưng dưới tình huống không có chứng cứ gì, cuối cùng Tham lam vẫn miễn cưỡng tin tưởng Triệu Khách, ngoài miệng lại trêu chọc.
Nhưng Triệu Khách cũng không thèm nể mặt, ngược lại sắc mặt càng khó coi hơn như đang làm chuyện xấu bị người ta bắt được tại chỗ, hắn nhổ nước bọt vào dưới chân Tham lam, nói: “Không cần, nhưng làm phiền ngươi lần sau nhớ phải gõ cửa!”
“Hừ! Đi thôi, mọi người còn đang chờ ngươi!”
Tham lam phủi tro bụi không tồn tại ở trên tay, cất bước đi ở phía trước dẫn đường.
“Nguy hiểm thật!”
Tuy vẻ mặt Triệu Khách không thay đổi chút nào nhưng trong lòng thật sự thở phào nhẹ nhõm, Tham lam này thật sự rất giống hắn, cách thử đều tương tự như thế.
Nếu vừa rồi trên mặt hắn có bất kỳ vẻ thoải mái nào, nhất định bị nàng bắt được.
“Đi đâu?”
“Cùng đi sẽ biết, không phải ngươi muốn chữa bệnh sao, vậy thành thật đi theo đi.”
Triệu Khách đi theo sau lưng Tham lam về phía trước, chỉ thấy kiến trúc rách nát trước mắt dần bắt đầu sáng lên, thoạt nhìn kiểu kiến trúc này không giống trại trẻ mồ côi mà Triệu Khách quen thuộc.
Lúc này, một cái giếng trời to lớn xuất hiện trước mặt Triệu Khách, năm nhân cách còn lại cũng đứng xung quanh giếng trời chờ đợi hắn.
“Đây là chỗ nào?”
Triệu Khách đi đến bên cạnh giếng trời, ánh mắt nhìn chằm chằm giếng trời trước mặt, thật ra vừa rồi Sắc dục đã nói cho hắn biết có một cái giếng trời, đây là đầu mối then chốt để kết nối tiềm thức và ý thức chủ, nhưng lúc này Triệu Khách vẫn giả vờ không biết gì.
“Điều này là điểm quan trọng để chữa bệnh cho ngươi, chúng ta đã tốn rất nhiều công sức để mời ngươi đến đây, không phải ngươi muốn chữa bệnh sao? Đơn giản, chỉ cần ngươi đưa bảy người chúng ta đi ra ngoài từ nơi này, tất nhiên bệnh của ngươi sẽ khỏi hẳn!”
Tham lam khoanh hai tay trước ngực, lúc nói lời này ánh mắt liếc sang, Tức giận và Cao ngạo đứng bên cạnh gật đầu, đi đến một bên khác.
“Đưa ra ngoài? Dựa vào cái gì? Sau khi các ngươi rời khỏi đây, chẳng phải sẽ tranh cướp thân thể của ta sao?”
Giọng nói Triệu Khách hơi trầm xuống.
“Không không không, đưa bọn ta ra ngoài không chỉ không ảnh hưởng đến ngươi, ngược lại có rất nhiều chỗ tốt cho ngươi, lần trước ngươi để Tức giận ra ngoài đã cảm nhận được sở trường của Tức giận, hắn là thiên tài chiến đấu, còn chúng ta…”
Lúc Tham lam nói lời này xòe tay ra chỉ những nhân cách còn lại, nói tiếp: “Chúng ta là thiên tài ở mỗi một phương diện, ngươi dẫn chúng ta ra ngoài, có thể mượn dùng năng lực của chúng ta bất cứ lúc nào, ở nơi có vô số kỳ ngộ như không gian khủng bố, chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng!”
Triệu Khách ngạc nhiên, nhớ lại trước đó hắn bị cao thủ cận chiến trong số người đưa thư vây công ở trong Quang Chiếu tự, đúng là Tức giận xuất hiện giải vây giúp hắn.
Lực chiến đấu hung hãn, chỉ mới nhập môn Nhiếp nguyên thủ đã có thể phát huy vô cùng tinh tế.
Về điểm này, Triệu Khách tự thấy bản thân không làm được, hắn cũng không phải loại thiên tài đó, thậm chí dùng lời của lão đầu tử để nói, tư chất của hắn còn kém hơn La Thanh.
Nghĩ tới đây, trong chốc lát Triệu Khách thật sự hơi rung động.
“Tuy chúng ta được ngươi đưa ra ngoài nhưng cũng giống như Lôi Mẫu, chúng ta nhất định phải dựa vào ngươi mới có thể còn sống, vì vậy dẫn bọn ta ra ngoài chắc chắn sẽ có lợi cho ngươi!”
Thấy dường như Triệu Khách đã dao động, Tham lam tiến lên tiếp tục thêm chút sự dụ dỗ.
Nhưng lần này Triệu Khách không mở miệng, mà lựa chọn im lặng.
Thấy thế, Tham lam cau mày, quay đầu nhìn về phía Lười biếng đang nằm trên tảng đá.
Lười biếng nửa trợn tròn mắt không nói chuyện, mà là gật đầu với Tham lam, ra hiệu nàng nói tiếp.
Thấy ánh mắt khích lệ của Lười biếng, Tham lam thở sâu, giọng nói cũng bắt đầu trở nên mất kiên nhẫn: “Ta biết ngươi đang chờ cái gì, đang chờ dược hiệu, một khi dược hiệu kết thúc, ngươi sẽ bị ý thức chủ kéo trở về một lần nữa, nhưng sau đầu Lôi Mẫu còn có một người tỷ tỷ, ngươi cảm thấy nàng là tác phẩm dư thừa của chúng ta sao?”
“Không tốt!”