“Lại nói, chẳng lẽ ngươi không thấy rung động với năng lực của chúng ta sao? Có chúng ta giúp đỡ ngươi, ngươi mới có thể sống càng lâu hơn trong không gian khủng bố!”
Tham lam đi lên trước kéo cánh tay Triệu Khách, bảo đảm: “Yên tâm, nói một cách nghiêm khắc, ngươi là phụ thân của chúng ta, là người sáng tạo ra chúng ta, ta cũng không nỡ rời khỏi ngươi!”
“Hừ!”
Triệu Khách hừ lạnh một tiếng, hất tay Tham lam ra, khuôn mặt đen sì gật đầu đồng ý.
Thấy Triệu Khách đã đồng ý, Cao ngạo đứng bên cạnh lại nắm niêm hoa chỉ lấy ra một sợi dây đỏ, chia ra thắt ở cổ tay, cổ chân, trên cổ Triệu Khách, đầu còn lại của sợi dây thì bị bảy người bọn họ chia ra cầm lấy.
“Đây là cái gì!” Thấy bị buộc dây đỏ, Triệu Khách dò hỏi.
Không biết những sợi dây màu đỏ này được chế tác từ thứ gì, Triệu Khách thử vùng vẫy hai lần phát hiện sợi dây trông rất nhỏ, nhưng trên thực tế lại rất cứng cỏi, trừ khi có dao, nếu không căn bản không kéo đứt được.
Ghen tỵ đứng bên cạnh đi lên trước vỗ vai Triệu Khách, khuyên nhủ: “Yên tâm, điều này không ảnh hưởng đến người, chỉ có điều chúng ta cần một số đảm bảo!”
Hiển nhiên, tuy Triệu Khách đã gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng bọn họ vẫn không yên tâm về Triệu Khách, bởi vì bọn họ quá quen thuộc với Triệu Khách.
Tên này cũng là một con sói vĩnh viễn không thuần phục được, trông dịu dàng ngoan ngoãn nhưng một khi có cơ hội, nhất định sẽ xoay người cắn một cái.
Đối với loại người này, cách tốt nhất là cứ dùng xiềng xích buộc chặt hắn.
Sáu sợi dây bị bảy người chia ra cầm lấy.
Tham lam giữ cái ở đầu Triệu Khách.
Sắc dục và Cao ngạo giữ cái ở bên tay trái Triệu Khách.
Một mình Tức giận cầm cái bên tay phải Triệu Khách.
Về phần hai chân lại có hai người Ghen tỵ và Tham ăn chia ra mỗi người một sợi.
Bản thân Lười biếng dứt khoát buộc một sợi khác ở quanh eo Triệu Khách, bản thân đi theo ở cuối cùng.
Sau khi chia sợi dây xong, chỉ thấy sắc mặt Sắc dục trở nên khó coi.
“Ta kháng nghị, dựa vào cái gì để ta đi cùng tên thái giám chết bầm này!”
Sắc dục bĩu môi cầm đầu dây, vẻ mặt không tình nguyện, hoàn toàn không muốn cùng cầm một sợi dây với tên thái giám chết bầm kia.
Hắn ta có hứng thú với nam nhân, cũng có hứng thú với nữ nhân, duy nhất không có hứng thú gì với thái giám.
“Kháng nghị?”
Nghe thấy tiếng kháng nghị của Sắc dục, trên khuôn mặt ngây thơ của Lười biếng hiện ra một nụ cười, dựng thẳng ba ngón tay nói: “Có thể, vẫn quy củ cũ, ngươi đánh thắng ba người chúng ta, ngươi muốn đi cùng người nào sẽ đi cùng người đó!”
Lười biếng nói xong, chỉ thấy năm nhân cách còn lại hiểu ý mỉm cười, đặc biệt là Tức giận, con hàng này đã rất lâu không đánh người, đã không nhịn được bắt đầu xoa tay.
“Phì, một đám không biết xấu hổ!”
Sắc dục nhìn lên, khuôn mặt cũng tái đi, một chọi sáu, sau lần bị lừa trước đó, tình cảnh khiến hắn ta tuyệt vọng vẫn rõ mồn một trước mắt, Sắc dục tuyệt đối không muốn trải nghiệm lần thứ hai.
“Còn có ý kiến à?”
Sắc dục lập tức lắc đầu như trống bỏi, nói: “Không thể trêu vào, không thể trêu vào!”
“Vậy thì bắt đầu đi! Ngươi đi trước dẫn đường giúp ta nhưng đừng giở trò gì, nếu không…” Tham lam kéo sợi dây ở trên tay, uy hiếp Triệu Khách.
Triệu Khách im lặng, khuôn mặt đen sì đi về phía trước, đợi đến mép giếng trời, nhìn phía dưới đen kịt, Triệu Khách cắn răng một cái, cất bước nhảy vào.
Triệu Khách vừa mới nhảy vào, bảy nhân cách đi theo sau cũng nhảy xuống, về phần vị Đại Ma Vương kia, thì bị Tức giận kẹp ở dưới nách.
Mùi mồ hôi thối đập vào mặt cứ như mười tháng chưa giặt quần lót, mùi đó khủng bố đến mức có thể gọi là vũ khí sinh hóa.
Khiến vị Đại Ma Vương này rất hạnh phúc ngất xỉu, lần này hắn ta không cần lo lắng lỗ đít của mình, có khi nào bị cưỡng hiếp chết trong giấc mơ hay không.
Nhảy vào giếng trời, rõ ràng thân thể đang rơi xuống như lại khiến Triệu Khách có một cảm giác đang lên cao.
Trước mắt không phải một vùng tăm tối, ngược lại theo việc rơi xuống, Triệu Khách có thể thấy ánh sáng đủ loại màu sắc.
Theo việc hạ xuống càng lúc càng nhanh, số lượng những chùm sáng này cũng bắt đầu nhiều hơn.
Tham lam vẫn luôn cảnh giác liếc mắt nhìn quanh, dường như rất nhạy cảm với những ánh sáng nhiều màu xung quanh.
Đợi sau khi thấy đám mây đen ở phía bên phải Triệu Khách, đồng tử Tham lam đột nhiên co rụt lại: “Bên phải, thấy đám mây màu đen ở phía trước ngươi không, phá tan nó!”
Thật ra không cần Tham lam nhắc nhở Triệu Khách, chỉ thấy Tức giận ở đằng sau lưng kéo căng sợi dây đỏ, thân thể Triệu Khách trở nên không bị khống chế đụng vào đám mây đen nay.
“Tên khốn!”
Khuôn mặt Triệu Khách đen sì, bàn tay chỉ siết chặt thành nắm đấm, bây giờ hắn như bức tượng rối gỗ, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực tự hành động gì.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách quay đầu nhìn Sắc dục nhưng tên này hoàn toàn không có ý định ra tay, thậm chí còn né tránh ánh mắt nhìn sang của Triệu Khách.
Điều này chắc chắn khiến trong lòng Triệu Khách càng tức giận hơn, đấm một cái vào đám mây đen đang đến trước mắt.
“Ầm!”