Lúc này, chỉ thấy trong nháy mắt mây đen chạm đến Triệu Khách đã nổ tan, cùng lúc đó Triệu Khách thông qua mảnh vỡ mây đen, lại thấy vô số điện lưu lít nha lít nhít tràn ra từ trong mây đen.
Điện lưu bơi qua cả người Triệu Khách, khiến Triệu Khách có cảm giác tê dại, không thể nói là đau bao nhiêu, ngược lại cảm giác cũng không tệ lắm.
Nhưng hiển nhiên mấy người đằng sau không thoải mái như Triệu Khách, chỉ thấy một sợi điện quang bay xuống trên người Ghen tỵ, chỉ có một sợi trong nháy mắt lại khiến trên người nàng bộc phát ra một đoàn ánh sáng mạnh.
“A!”
Theo một tiếng hét thảm này, tóc Ghen tỵ như làm từ hạt ion, dựng đứng hết lên.
Những người còn lại cũng không dễ chịu, chạm vào một cái sẽ bị điện giật đến mức kêu bậy.
Dường như những đám mây đen này không có ảnh hưởng gì với Triệu Khách, nhưng đối với những nhân cách khác thật sự cũng là ác mộng.
Đây là cơ chế phòng ngự của đại não, nếu không có tầng mây đen này, bọn họ căn bản không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Triệu Khách nhìn dáng vẻ nhe răng nhếch miệng của bọn họ, trong lòng mừng thầm, nhưng lúc này Triệu Khách đã cảm thấy cổ họng siết chặt, quay đầu thấy ánh mắt hung ác của Tham lam.
“Làm gì, là hắn kéo cánh tay của ta đánh lên!”
Triệu Khách không đợi Tham lam hỏi tội, chỉ vào Tức giận đang kéo tay phải của mình, kẻ ác lại tố cáo trước.
Tức giận ngạc nhiên nhưng vừa rồi hắn ta thật sự kéo cánh tay Triệu Khách một cái, trong chốc lát cũng không biết có phải mình dùng sức quá mạnh hay không.
Nghe Triệu Khách nói thế, Tham lam cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể mắng Tức giận: “Ngươi là đồ ngốc à, đừng dùng nhiều sức như vậy!”
“Nhanh lên đi, thời gian của chúng ta có hạn!”
Lúc này, chỉ nghe Lười biếng mở miệng, Triệu Khách quay đầu nhìn không nhịn được thầm mắng trong lòng, con hàng này lại trốn đằng sau Tham ăn, coi Tham ăn là lá chắn thịt, bản thân không có việc gì.
Triệu Khách thấy tên này nên đổi tên thành Hèn hạ.
“Nhanh nhìn!”
Đúng vào lúc này, sắc mặt Sắc dục đột nhiên khó coi, chỉ về đằng trước, hét to: “Đáng chết, không phải đã dặn tiểu tiện nhân kia yên ổn một chút, giữ trạng thái thả lỏng sao?”
Theo hướng chỉ của Sắc dục, lại xuất hiện một mảng mây đen lớn.
Chỉ có lúc bản thể của Triệu Khách hưng phấn, số lượng những mây đen này mới có thể tăng nhiều lên, dựa theo giao hẹn, sau khi tiêm thuốc cho Triệu Khách một lần nữa, tỷ tỷ Lôi Mẫu sẽ ngủ đông, cố gắng để đại não Triệu Khách bình tĩnh lại, dùng cái này để giảm bớt số lượng mây đen.
Nhưng bây giờ… Mây đen to lớn trước mắt đã nói rõ với bọn họ, hình như việc này cũng không thuận lợi như bọn họ tưởng tượng.
Lúc này, trong phòng bếp có mùi thịt nướng dày đặc, đang bay ra ngoài cửa sổ.
Trên miếng sắt, chỉ thấy một miếng thịt mang theo bộ lông màu đen đang rung lên xèo xèo trên miếng sắt.
Trong lớp mỡ màu trắng chảy ra một lớp dầu màu vàng nhạt bao bọc cả miếng thịt, theo một túm cây thì là và hồ tiêu đen được rắc vào bên trên miếng thịt, miếng thịt màu vàng óng lập tức tỏa ra hương thơm khiến người ta thèm ăn.
“Hắc hắc, đã rất lâu rồi không ăn được vị thịt!”
Trước bàn ăn, chỉ thấy thân thể Triệu Khách đang ngồi ở nơi đó chậm rãi ngẩng đầu, nhếch miệng cười một tiếng, khóe miệng dính đầy vết máu đỏ tươi.
Hắn cầm dao nĩa ở trên tay cắt gọn miếng thịt đặt vào trong miệng, bắt đầu cẩn thận nhai nuốt.
“Làm sao bây giờ!”
Trước mắt có lít nha lít nhít mây đen khiến cho bảy nhân cách bao gồm cả Lười biếng hoàn toàn không đoán trước.
Cái gọi là người tính không bằng trời tính.
Dù cho Lười biếng tính toán không lộ chút sơ hở nào, cuối cùng cũng không phải là vị thần toàn trí toàn năng, hoàn toàn không dự đoán được lúc này tỷ tỷ Lôi Mẫu đang ăn như gió cuốn loại mỹ vị mà nàng chưa từng được nếm.
Chất thịt ngon đã lâu không thấy khiến nàng hoàn toàn quên sạch giao dịch đã đạt thành với Lười biếng vào trước đó, chẳng những không khiến thân thể Triệu Khách bình tĩnh lại, ngược lại ăn đến mồ hôi đầm đìa, vô cùng hưng phấn.
Thấy mây lôi càng ngày càng gần, Sắc dục quay đầu hét to với Lười biếng: “Làm sao bây giờ, nhanh nghĩ cách đi!”
Sắc dục cũng không chú ý đến lúc hắn ta đang kêu gọi, Triệu Khách ở bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta.
“Tránh ra!”
Lười biếng nghiến răng một cái, lúc này bọn họ không thể quay trở về nữa nhưng tiếp tục đi về phía trước cũng là đường chết, chỉ dựa vào Triệu Khách căn bản không thể bảo vệ bọn họ chu đáo.
Đôi mắt Lười biếng quan sát xung quanh, sau khi thấy phía trước không xa có một đám sương hoàn toàn trắng xóa, lập tức để Triệu Khách thay đổi phương hướng đi vào trong sương mù.
“Tiểu tử, đi bên kia, nhanh!”
Tham lam nắm thật chặt sợi dây đỏ trên tay thúc giục.
Cổ họng Triệu Khách xiết chặt, hơi cảm thấy hít thở không thông, đôi mắt nhìn đám mây đen không xa, trong chốc lát Triệu Khách có suy nghĩ muốn xông qua đó, nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị Triệu Khách bỏ qua.
Nguyên nhân rất đơn giản, khoảng cách!
Khoảng cách giữa mây đen và hắn quá xa, hắn còn chưa tiến lên, e rằng đã bị bảy nhân cách phía sau khống chế lại.