Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591. Hóa Thai Trường Sinh Thuật

Chương 591. Hóa thai trường sinh thuật Chương 591. Hóa thai trường sinh thuật

Căm hận Triệu Khách, căm hận đám người Tham lam, là bọn họ sáng tạo ra nàng nhưng trong nháy mắt lại biến nàng thành một đống bỏ đi.

Triệu Khách không để ý đến nàng, ánh mắt nhìn về phía Lôi Mẫu, nhẹ nhàng vén sợi tóc rối trên trán nàng.

Có đôi khi, Triệu Khách thật sự rất chán ghét tên này.

Nhớ lúc ban đầu, nàng bộp chộp vô dụng, gây ra rắc rối cho Triệu Khách ở Hồng Yên quán.

Còn nhớ nàng thích ăn đồ ngọt nên không nhịn được khống chế tay hắn.

Tuy sau khi bị Triệu Khách dạy dỗ, nàng đã có kinh nghiệm, nhưng vì bảy nhân cách nên Triệu Khách vẫn rất bài xích nàng.

Nhưng hiện tại nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, trong chốc lát trong lòng Triệu Khách thấy hơi khó chịu.

Cuối cùng nàng vẫn chỉ là một hài tử.

“Hận ta không?” Triệu Khách há mồm muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn chỉ có ba chữ ngắn gọn.

“Hận, ta hận ngươi muốn chết!”

Người nói chuyện là tỷ tỷ Lôi Mẫu, nàng hét lên chói tai, hận không thể cắn Triệu Khách một cái.

Sắc mặt Triệu Khách bình tĩnh không lay động, nhưng một tay như tia chớp nhanh chóng đâm vào trong miệng tỷ tỷ Lôi Mẫu, ngón tay nắm lấy đầu lưỡi của nàng, rút ra ngoài từng chút một.

Trong chốc lát, chỉ thấy tỷ tỷ Lôi Mẫu trợn tròn mắt, phát ra tiếng kêu “ô ô ô”.

Tiếng động mơ hồ đã không nghe ra là đang chửi mắng hay đang cầu xin.

Lúc này, Triệu Khách đột nhiên cảm giác có thứ gì đó lạnh buốt chạm vào tay còn lại của hắn.

Cúi đầu nhìn, là ngón tay Lôi Mẫu đang nhẹ nhàng móc ngón tay cái của Triệu Khách.

Lôi Mẫu nằm dưới đất hơi run lên, đôi mắt linh động yên lặng nhìn chằm chằm Triệu Khách, không nói câu nào nhưng nỗi buồn quyến luyến trong mắt như sắp hòa tan trái tim cứng rắn băng giá đao thương bất nhập của Triệu Khách.

Khóe miệng hơi mỉm cười, cho đến khi con ngươi của nàng bắt đầu tan rã, vẫn còn mang theo sự quyến luyến với Triệu Khách.

Không biết có được sinh ra đời hay không, nếu có nàng hy vọng có thể lại làm muội muội của Triệu Khách.

“Ô ô ô ô…”

Nàng không nói ra được một tiếng nào, cuối cùng trên khuôn mặt vặn vẹo kia lộ ra vẻ dữ tợn và điên cuồng.

Có lẽ tỷ tỷ Lôi Mẫu cũng có thể cảm nhận được thân thể đang nhẹ đi, tiêu tán từng chút một.

Thế giới như bọt biển, quay lại chỉ có trống rỗng.

Tất cả đều đã kết thúc, là một công cụ, đây là kết cục đương nhiên, nước mắt lăn xuống theo khóe mắt tỷ tỷ Lôi Mẫu, không diễn tả được đây là sự buồn bã như thế nào.

Nhìn đầu ngón tay dần bắt đầu tan rã từng chút một.

“Ngươi đi rồi, ai đến khống chế bệnh tình giúp ta!”

Hàng lông mi của Triệu Khách khẽ nhúc nhích, nhìn Lôi Mẫu đã dần biến mất, hắn từng nói với Tham lam, nàng không phải lựa chọn duy nhất.

Một lựa chọn còn lại cũng không phải Sắc dục.

Từ đầu đến cuối, Triệu Khách chỉ có thể chấp nhận Lôi Mẫu.

“Ngươi muốn làm gì.”

Sau khi đầu lưỡi lấy lại sự tự do, tỷ tỷ Lôi Mẫu thấy Triệu Khách đột nhiên đứng lên, trong mắt lập tức xuất hiện hy vọng.

Chỉ thấy ý thức Triệu Khách đột nhiên chuyển đổi, trở lại khống chế bản tôn của mình.

Ánh mắt tiểu nữ hài trước mắt còn mang theo sự hoảng sợ, một vở kịch trong đầu có vẻ rất lâu, nhưng trên thực tế trong hiện thực mới chỉ trôi qua ngắn ngủi không đến nửa tiếng.

Về phần Lôi Mẫu xảy ra chuyện, thời gian bọn họ từ tiềm thức xuyên thẳng đến ý thức chủ lại càng ngắn ngủi hơn.

Tiểu nữ hài trước mắt còn đang giả vờ khóc thút thít, cầu xin Triệu Khách cho nàng về nhà.

Đối với nàng, Triệu Khách chỉ mới hơi ngơ ngác mà thôi.

Nhưng bây giờ Triệu Khách không có tâm trạng để ý nàng, càng không có thời gian suy nghĩ rốt cuộc tiểu nữ hài này xảy ra chuyện gì, hắn chỉ có thời gian khoảng vài giây.

Chỉ thấy Triệu Khách nhanh chóng gọi ra sách tem của bản thân.

Một viên bảo thạch xuất hiện trên tay Triệu Khách.

“Mộng tưởng bảo thạch”

Triệu Khách từng nghĩ hắn sẽ quay lại khoảng thời gian khi bé giống Diêu Quân, dù Triệu Khách biết chưa chắc hắn có thể thuận lợi thoát khỏi thân phận người đưa thư như Diêu Quân.

Nhưng hắn muốn về thăm nàng một chút, thuận tiện đưa nàng rời khỏi trại trẻ mồ côi như địa ngục nhân gian kia.

Cho dù Triệu Khách rất rõ ràng, thứ hắn thay đổi chỉ là một bóng dáng trong một tiết điểm thời gian, thậm chí khoảng thời gian đó ở một tiết điểm khác vẫn xảy ra câu chuyện như thế.

Nhưng chỉ cần có thể bù lại niềm tiếc nuối trong lòng hắn, thỏa mãn tâm nguyện hèn mọn đáng thương của hắn, điều đó đã quá đủ với Triệu Khách.

Nhưng bây giờ Triệu Khách đã đổi ý.

Việc đã trở thành tiếc nuối, dù hắn thay đổi nhưng cũng không có cách thật sự giúp nàng sống lại, Diêu Quân có thể có ý nghĩ lừa mình dối người đó, Triệu Khách lại không làm được.

So với việc lừa gạt mình để đền bù một tiếc nuối.

Không bằng cứu vãn tiếc nuối sắp xảy ra trước mắt.

Trong nháy mắt lấy được bảo thạch, Triệu Khách lựa chọn cầu nguyện.

Nhưng lấy được câu trả lời chắc chắn, xác suất thành công chỉ có 18%.

“Xác suất thành công của lời cầu nguyện này thấp hơn 50%, ngươi có cầu nguyện không.”

“Từ chối!”

Triệu Khách không do dự một giây, nhanh chóng lựa chọn kết thúc lời cầu nguyện, xác suất 18% hoàn toàn là đang đánh cược.

Trong trận đánh cược này, Triệu Khách không đánh cược nổi, không phải đau lòng Mộng tưởng bảo thạch, mà Triệu Khách biết hắn không thể thua.

Bình Luận (0)
Comment