Đáng tiếc, Tham lam không biết lúc bọn họ tiến vào Triệu Khách thật sự chưa hấp thu, thậm chí còn suýt nữa nghẹn gần chết vì trứng vàng bị nhét vào bụng.
Cũng may có Tức giận đấm một trận, mới khiến Triệu Khách có thể hấp thu toàn bộ trứng vàng trong thời gian ngắn như vậy.
“Lần này ngươi chết cũng nên nhắm mắt!”
Nghe thấy Triệu Khách lạnh lùng nói vậy, sắc mặt Tham lam trắng bệch không còn chút máu nào, khó mà chấp nhận sự thật như vậy, tính toán đủ kiểu, chẳng lẽ phải làm áo cưới cho Triệu Khách, nàng không cam lòng!
“Ngươi không thể giết ta, căn bệnh của ngươi không do chúng ta, chúng ta chỉ để nàng gia tốc mà thôi. Không có chúng ta trấn thủ cánh cửa tiềm thức giúp ngươi, sớm muộn gì ngươi cũng bị tiềm thức của mình nuốt mất, biến thành một người điên.”
Cho đến khi nàng nói cho Triệu Khách tình hình thực tế, căn bệnh của hắn không phải do bọn họ, bọn họ chỉ là sản phẩm do bệnh của hắn diễn sinh ra, giết chết bọn họ cũng không có lợi gì cho chứng bệnh của hắn.
Nhưng sao dám để người khác nằm ngủ dưới giường.
Hơn nữa, tên trước mắt cũng không phải người gì đó, mà là một con rắn độc, câu chuyện nông phu và rắn không có kết cục của Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên.
Triệu Khách không dám quên câu chuyện ngụ ngôn nổi tiếng như thế.
Triệu Khách khẽ cười nói: “Không sao, thiếu mất ngươi, ta còn có lựa chọn khác.”
Sau khi nghe Triệu Khách nói vậy, vẻ mặt của Tham lam và Sắc dục đang nấp trong bóng tối đều thay đổi, chỉ có điều tâm trạng lại xuất hiện sự đảo ngược cực lớn, một người rơi xuống địa ngục, một người bay lên thiên đường.
Đúng thật là quanh co khúc khuỷu, kết cục tuyệt đối không ngờ đến.
“Ta hận!”
Tham lam hét lên, hối hận vì không giết Sắc dục, để lại sự lựa chọn cho Triệu Khách.
Đáng tiếc sự căm hận của nàng nhanh chóng tiêu tán, chỉ thấy hai bàn tay lớn màu vàng óng một phát tóm chặt hai vai Tham lam, lực lượng khổng lồ sắp làm nàng vỡ nát.
“Đáng tiếc…”
Trong lòng Triệu Khách thầm kêu một tiếng đáng tiếc, nơi này là thế giới tinh thần của hắn, cũng không có nồi bát chậu bồn, củi muối tương giấm, cho dù là một chút mù tạt, Triệu Khách cũng có thể làm ra trò.
Nhưng hiện tại cũng chỉ có thể ăn sống.
Triệu Khách hé miệng không rảnh quan tâm lịch sự gì đó, ôm lấy Tham lam điên cuồng gặm một trận, tên này cắn nuốt Cao ngạo và Tham ăn, thời gian cắn nuốt chậm hơn Tức giận và Lười biếng rất nhiều.
Đặc biệt là năng lực khôi phục của Tham ăn quá mạnh, khiến Triệu Khách nhất định phải không ngừng ăn mới có thể nuốt chửng Tham lam từng miếng một.
Quá trình này không hình dung nổi.
Chỉ có điều tiếng kêu thảm thiết lại khiến Sắc dục đang ẩn nấp sợ mất mật, không nhịn được nhắm chặt hai mắt lại, không dám nhìn thẳng vào hình ảnh máu tanh này.
Cho đến khi Triệu Khách hoàn toàn cắn nuốt sạch sẽ Tham lam, tên này mới dám mở mắt ra.
“Phù…”
Thấy cuối cùng việc này đã kết thúc, Sắc dục cẩn thận đi ra từ trong bóng tối, thật ra hắn ta không thoải mái đi ra, sau khi Triệu Khách cắn nuốt Tham lam cũng có thể phát hiện hắn ta.
Triệu Khách có được năng lực cảm giác của Cao ngạo, hoàn toàn có thể cảm giác được vị trí của tên này.
Thấy dáng vẻ nịnh nọt của Sắc dục, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười.
“Hắc hắc, ngài yên tâm, từ nay về sau ta nhất định thành thật, tuyệt đối không gây thêm rắc rối cho ngài.”
Sắc dục rất biết điều, hắn ta biết hiện tại mình là lựa chọn duy nhất của Triệu Khách, dù đặc biệt như thế nhưng hắn ta cũng không dám kiêu ngạo chút nào.
“Hả?”
Sau khi nghe Sắc dục nói vậy, Triệu Khách lại ngạc nhiên, sau đó hiểu ra hình như tên này đã hiểu sai ý hắn, nhếch môi cười: “Ta cũng không nói muốn giữ lại ngươi?”
“Cái gì?”
Sắc dục nhìn Triệu Khách, một dự cảm xấu xông lên đầu, một bàn tay màu vàng óng chợt vỗ xuống trước mặt, trong nháy mắt bắt lấy đầu Sắc dục, há miệng hút vào, thân thể Sắc dục vỡ vụn, trong chốc lát bị Triệu Khách hút hết vào trong miệng.
Trong bảy nhân cách, ngoại trừ Ghen tỵ đã biến thành tế phẩm, năng lực còn lại đều bị Triệu Khách hấp thu.
Tuy thiếu đi tốc độ của Ghen tỵ nhưng Triệu Khách không hề thấy đáng tiếc, trên tay hắn dù là “Tự nhiên chi tức” hay “Lão binh” thậm chí là “Nhật dạ hổ bí” đủ loại, đều là con tem tăng tốc độ.
Cho nên lúc coi Ghen tỵ là bia đỡ đạn, trong lòng Triệu Khách căn bản không có chút cảm giác tiếc hận gì.
Triệu Khách xoay người đi đến trước người Lôi Mẫu, nàng còn có một sợi ý thức yếu ớt, là tỷ tỷ của nàng gắng gượng chống đỡ một hơi, mới giúp nàng chống đỡ đến bây giờ.
Chỉ có điều, thân thể Lôi Mẫu cũng đã đến trình độ tán loạn.
Nàng vốn là một sản phẩm thất bại, một công cụ, cho dù bảy nhân cách không động tay động chân ở trong cơ thể của nàng, thời gian lâu dần nàng cũng sẽ biến mất.
Hơn nữa, bây giờ thân thể đã thảm không nỡ nhìn, đã sớm chia mảnh.
“Hắc hắc, ngươi cũng phải chết, sớm muộn gì ngươi cũng xong đời, ngươi đã thấy những phế vật trong tiềm thức kia, bọn họ sẽ nuốt hết ngươi, khiến ngươi chết vô cùng thê thảm.”
Tỷ tỷ Lôi Mẫu nhìn Triệu Khách, nàng không có chút xíu biết ơn nào với người trả thù giúp nàng, ngược lại càng nhiều hơn là căm hận.