Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 594 - Chương 594. Tiếc Nuối (2)

Chương 594. Tiếc nuối (2) Chương 594. Tiếc nuối (2)

Muốn kêu nhưng chỉ có thể rên rỉ, dường như có một hòn đá vẫn chặn ngang cổ họng của hắn.

Lôi Mẫu đã biến mất, một tiểu nữ hài từng khiến Triệu Khách đau đầu, buồn bực, thậm chí từng muốn vứt bỏ lại đột nhiên biến mất trong ý thức của Triệu Khách như vậy.

Dường như hắn đột nhiên mất đi cái gì đó, cuối cùng không tìm về được nữa.

Triệu Khách biết từ nay về sau trong lòng hắn lại có thêm một tiếc nuối, tiếc nuối vĩnh viễn không thể lấp đầy.

Cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Triệu Khách dần hoán đổi ý thức ra, ngồi ngơ ngác trên ghế thật lâu.

Không biết qua bao lâu, Triệu Khách đột nhiên cảm giác có người đang kéo tay hắn, ngẩng đầu lên thấy là tiểu nữ hài kia.

Bởi vì nguyên nhân thời gian, hiệu quả Quỷ hoặc cũng đã biến mất.

Tiểu nữ hài cũng không chú ý tới thời gian thay đổi, chỉ là nhìn Triệu Khách vẻ mặt chán nản ngồi ở đây như mất hồn, nên lặng lẽ đi lên trước, lấy ra chiếc khăn tay màu trắng từ trong cặp sách của mình.

"Tỷ tỷ, có phải ngươi rất cô đơn không, về sau ta sẽ thường xuyên tới tìm ngươi chơi, ngươi đừng như vậy được không!"

Triệu Khách nhìn chiếc khăn tay đưa đến trước mặt hắn, trái tim như bị kim đâm một cái, lỗ mũi chua xót.

Triệu Khách lấy tay che mắt, ngón tay run rẩy không che nổi đôi mắt đã đong đầy nước mắt của Triệu Khách.

Không có tiếng động, chỉ có bả vai hơi run rẩy.

Thấy Triệu Khách không nói lời nào, tiểu nữ hài khẽ cắn môi, tiến lên kéo tay Triệu Khách xuống, dùng tay chỉ nước mắt trên mặt Triệu Khách nói: "Ngươi lớn vậy rồi còn khóc nhè, tu tu xấu hổ!"

Trong thoáng chốc, giọng nói ngây thơ khiến Triệu Khách thấy được Lôi Mẫu một lần nữa.

Nhưng Triệu Khách nhanh chóng nhận ra Lôi Mẫu đã biến mất, tiểu nữ hài này không phải Lôi Mẫu.

"Ngươi tên gì?" Nhìn nữ hài ngoan ngoãn lau nước mắt trên mặt hắn, Triệu Khách điều chỉnh lại tâm trạng, mở miệng hỏi.

Đừng nói tên, thậm chí Triệu Khách không biết vì sao tiểu nữ hài trước mắt lại xuất hiện trong nhà hắn.

Nhưng Triệu Khách lại ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.

Là bay ra từ trong nhà bếp sau lưng hắn, bên trong là cái gì? Triệu Khách không nhìn nhưng từ lưỡi dao dính máu trên thớt, trong lòng Triệu Khách có chút dự cảm không tốt.

"Ta tên Ninh Vũ! Ninh Vũ thích tranh cao thấp với người khác, Ninh Vũ không luận dài ngắn với phàm tục."

Lúc nói đến tên mình, tiểu nữ hài tự hào ưỡn ngực, cái mũi xinh xắn, ánh mắt linh động mang theo một loại kiêu ngạo.

"Ta đưa ngươi về nhà!"

Đáng tiếc, Triệu Khách cũng không có thời gian thưởng thức tên tiểu nữ hài, lo lắng tiểu nữ hài thấy thứ không nên thấy, Triệu Khách đứng lên chuẩn bị đưa nàng về nhà.

Tuy tiểu nữ hài kỳ quái vì sao thái độ của Triệu Khách đột nhiên thay đổi.

Nhưng ngẩng đầu nhìn thời gian một chút lập tức giật mình, đã muộn lắm rồi, nàng chưa từng về nhà muộn như vậy.

Triệu Khách dọn dẹp đơn giản một chút, liền dẫn tiểu nữ hài đi về phía thôn làng.

Còn chưa tới cửa thôn, từ xa Triệu Khách đã nghe được có người gọi tên tiểu nữ hài.

"Ninh Vũ!! Ngươi ở đâu! Ninh Vũ!!"

Hoàng kim đồng trên mắt trái Triệu Khách đảo qua, chỉ thấy một đôi phụ mẫu tuổi trẻ đang liều mạng tìm kiếm tiểu nữ hài.

Đặc biệt là mẫu thân hài tử, nàng nôn nóng như muốn nổi điên.

Trong nháy mắt Triệu Khách nhìn thấy, trái tim cũng xúc động theo.

"Cho ngươi cái này, nhưng ngươi không được nhắc đến ta với người trong nhà, nhanh trở về đi!"

Triệu Khách giang hai tay như làm ảo thuật, lấy ra một miếng bánh kem nhỏ đưa cho tiểu nữ hài, dặn dò nàng không được nhắc đến hắn.

Nhận được bánh kem nhỏ từ Triệu Khách, đây là một cái bánh kem fondant tạo hình đầu mèo rất đáng yêu, con mèo nhỏ trên tay lại rất sống động, mỗi một chi tiết nhỏ và ánh mắt đều như đang sống.

Tiểu nữ hài cảm thấy ngạc nhiên: "Thật xinh đẹp! Tỷ tỷ, đây là ngươi làm sao?"

Triệu Khách ngạc nhiên, không hiểu vì sao tiểu nữ hài gọi hắn là tỷ tỷ.

"Ta không phải tỷ tỷ!" Triệu Khách sửa lại.

"Hừ, rõ ràng ngươi dặn ta gọi là tỷ tỷ!" Vẻ mặt tiểu nữ hài nhí nha nhí nhảnh lườm Triệu Khách, nhưng vẫn nhận lấy bánh kem của Triệu Khách, chuẩn bị trở về nhà.

Nhìn tiểu nữ hài đi về phía trước, Triệu Khách định xoay người rời đi.

"Này!"

Lúc này Triệu Khách đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của tiểu nữ hài, hắn hoang mang quay đầu lại.

Chỉ thấy tiểu nữ hài vung quả đấm nhỏ của mình lên, làm ra dấu tay cố lên động viên Triệu Khách: "Đừng khóc, ngày mai ta lại đến thăm ngươi!"

Triệu Khách ngạc nhiên bĩu môi một cái, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, hắn lại sa sút tới mức cần một tiểu loli động viên hắn cố lên.

Cũng không lâu lắm, Triệu Khách nhanh chóng nghe thấy tiếng mắng chửi.

"Con nhóc thối nhà ngươi, ngươi muốn lên trời hả, mấy giờ rồi còn lêu lổng ở bên ngoài!"

"Nương, đừng véo lỗ tai! Nắm chặt hỏng mất, về sau lại không gả đi được, đau..." Tiếng cầu xin tha thứ của tiểu nữ hài cũng vang lên.

Nghĩ đến vừa rồi nàng còn đắc ý như một con gà trống lớn, chỉ chớp mắt đã sợ đến mức biến thành con gà con khiến Triệu Khách hơi buồn cười.

Cuối cùng tâm trạng buồn bực đã được thả lỏng, quay người biến mất trong đám người ở cửa thôn.

Không gian ý thức tối tăm yên tĩnh, cho dù vừa diễn ra một vở kịch ở chỗ này.

Bình Luận (0)
Comment