Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 606 - Chương 606. Ngươi Hoàn Toàn Không Biết Gì Về Mỹ Thực (2)

Chương 606. Ngươi hoàn toàn không biết gì về mỹ thực (2) Chương 606. Ngươi hoàn toàn không biết gì về mỹ thực (2)

Triệu Khách cau mày, yên lặng đặt đũa trên tay xuống, tò mò nhìn kẻ nghiện thuốc trước mặt, trên mặt không thay đổi nhưng không diễn tả được cảm giác kỳ quái trong lòng.

Điều này cũng như một người làm dầu nhớt, đột nhiên có một ngày gặp được một người bán dầu nhớt.

"Trứng, dê!"

Ánh mắt kẻ nghiện thuốc sáng lên, thứ này là đồ đại bổ.

Đối với một người đã qua tuổi trung niên như hắn ta, chỉ dựa vào cẩu kỷ hoa cúc táo đỏ đã không thể thỏa mãn nhu cầu của hắn ta nữa, ăn thêm chút trứng mới có thể cứu vãn "hạnh phúc" của mình.

Lúc này chỉ thấy kẻ nghiện thuốc ăn một miếng vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt cảm giác dai giòn, cắn một cái khiến nước bên trong tràn ra như quả bom dưới biển sâu, khiến vị giác của kẻ nghiện thuốc cảm nhận được cái gì gọi là nổ tung trên đầu lưỡi.

"Mùi vị kia... Ừ, thật... Ăn ngon, còn nữa không?"

Chẳng mấy chốc, kẻ nghiện thuốc lại vớt được một quả trứng nữa, nhét vào miệng trong ánh mắt soi mói đầy quái dị của Triệu Khách.

Ngoại trừ cảm giác nổ tung của trứng.

Phía dưới còn có quả trứng nhỏ, không biết làm từ thịt gì, hương vị cũng ngon đến cực hạn.

Kẻ nghiện thuốc phát hiện mình căn bản ăn không dừng được, đặc biệt những hạt cơm chan nước canh sền sệt, cho vào trong miệng còn có cảm giác hơi dính răng, trộn lẫn mùi thơm đậm đặc của nước canh.

Há to miệng ăn từng miếng lớn, mặc dù tướng ăn không dễ nhìn nhưng đầy cảm giác thỏa mãn, không thứ gì có thể đổi được món ngon mỹ vị.

Cho đến khi kẻ nghiện thuốc ăn sạch sẽ cả thố cơm cùng một lọ Phật nhảy tường, con hàng này lau miệng ôm cái bụng sắp ăn đến nổ tung của hắn ta, hài lòng nằm trên ghế sofa.

Cảm giác mất mát không thể đấu giá được tin tức trước đó lập tức quét sạch sành sanh, lại cảm thấy chuyến đi này không tệ.

"Ăn ngon vậy sao?"

Triệu Khách nửa híp mắt, thậm chí hắn không dám nhìn thẳng vào kẻ nghiện thuốc, sợ khóe mắt hắn lộ ra dấu vết để con hàng này phát hiện manh mối.

Cũng may khuôn mặt của hắn vẫn bị khói đen che phủ, nếu không bây giờ chắc chắn đã khiến kẻ nghiện thuốc nghi ngờ.

"Hừ hừ!"

Dường như kẻ nghiện thuốc ăn uống no đủ, tâm trạng không tệ, đắc ý giơ tẩu thuốc trên tay lên hút một hơi, liếc nhìn Triệu Khách.

Dùng giọng điệu ý tứ sâu xa dạy dỗ, nói: "Người trẻ tuổi, ngươi hoàn toàn không biết gì về mỹ vị!"

"Ngươi vui là được!"

Lúc này, trong bình luận trước mắt đột nhiên bắt đầu xuất hiện rất nhiều bình luận xoát màn hình, Triệu Khách cùng kẻ nghiện thuốc ngạc nhiên, sau khi đưa mắt nhìn sang, vẻ mặt hai người lập tức xuất hiện sự thay đổi.

Khuôn mặt kẻ nghiện thuốc đầy hưng phấn, còn Triệu Khách... Ngoại trừ bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là cảm thấy lạnh cả tim!

"Điên rồi! Điên rồi! Chẳng lẽ điên rồi hả?"

Bình luận trên mặt kính trước mắt đã điên cuồng xoát màn hình.

Tin tức bình luận lít nha lít nhít đã che khuất bình luận ban đầu.

Kẻ nghiện thuốc chỉ có thể lật xem ghi chép mới biết được tên đấu giá được tin tức trước đó, lại trực tiếp công bố tin tức này trong bình luận.

Trong đó nói rõ ràng từ đầu đến cuối, gần như không có chênh lệch với những điều mà Triệu Khách biết.

Sau khi tiêu tốn cái giá cực lớn, lại đưa ra miễn phí.

Đây là tinh thần gì?

Đây là tinh thần Lôi Phong đó!

Đơn giản cũng là người tốt sống như Lôi Phong, dùng tiền làm người tốt, Trần Quang Tiêu trong số người đưa thư, Đại Gấu Mèo trong số người tốt.

Thế nhưng sau khi rất nhiều người nhìn kỹ nội dung trong bình luận, nghi ngờ đối phương không phải người tốt, mà bị kích thích đến phát điên.

Kẻ nghiện thuốc nhìn tin tức, sắc mặt lúc sáng lúc tối đột kêu lên: "Hố cha à?"

Triệu Khách đứng bên cạnh lại có thể hiểu được.

Tuy tin tức rất kinh người nhưng quá trình phức tạp, không thể tuỳ tiện phỏng chế.

Triệu Khách là người đã tự trải qua, rất rõ ràng Diêu Quân vì đạt được mục đích của mình, gần như dùng tất cả thủ đoạn.

Trong đó, cũng có phần lớn nguyên nhân là bản thân Diêu Quân.

Nếu không phải lúc tuổi còn trẻ, Diêu Quân ngẫu nhiên nhận được một bộ tà thư, tu luyện tà thuật.

Sao Diêu Quân có thể chắc chắn hắn ta sẽ bị bản thân lúc tuổi còn trẻ thôn phệ.

Điều kiện hà khắc như vậy đủ khiến bao nhiêu người hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ này?

Cho nên, tin này chắc chắn là một sợi gân gà với những đại lão này, chẳng trách Hồng Yên quán lại cam lòng bán đấu giá tin tức này ra ngoài, bởi vì căn bản không làm được.

Huống hồ, quá trình này cũng không phải người bình thường có thể làm được.

Đến bây giờ Triệu Khách còn đang nghi ngờ, nhiệm vụ lần trước của bọn họ có phải là không gian khủng bố tận lực sắp xếp để ngăn cản Diêu Quân thành công hay không?

Triệu Khách nhớ tới số sách mà hắn vơ vét được từ chỗ lão đạo.

Nhớ rõ, trong sách có một đoạn nhân quả luận, còn có một đoạn văn từng nói người nghịch thiên mà đi chắc chắn phải vượt qua ba cửa ải.

Thiên quan, địa quan, nhân quan.

Nói cách khác, thiên địa mặc kệ, cũng có người tới ngăn cản ngươi.

Biết đâu, bọn họ là người phụ trách ngăn cản Diêu Quân, hoặc càng trực tiếp hơn, xác nữ đi theo sau hắn mới đúng.

Đương nhiên, đây đều là suy nghĩ lung tung trong đầu Triệu Khách, cũng không có bất kỳ chứng cứ rõ ràng gì.

Bình Luận (0)
Comment