Hiện tại còn chưa rõ bọn họ phát hiện hắn như thế nào nhưng bây giờ chỗ ở của hắn đã bị bại lỗ, chẳng mấy chốc đối phương sẽ phát hiện hắn còn sống.
Hắn nhanh chóng sắp xếp đơn giản, xoay người bật hai bình gas trong nhà bếp, đồng thời gọi ra Đồ phu chi hạp.
“Đói!”
Dường như đã rất lâu rồi không được thưởng thức món ngon của Triệu Khách, sau khi Đồ phu chi hạp được thả ra, một đôi mắt tức giận, căm tức nhìn Triệu Khách, há to miệng kêu lên với Triệu Khách.
“Nợ trước!”
Triệu Khách cũng không còn cách nào khác với Đồ phu chi hạp, chỉ có thể nói hắn nuôi cái hộp này thành kén ăn, có khóc cũng phải nuôi nó.
“Lấy lãi trước!”
Nhưng cũng không biết Đồ phu chi hạp hoặc được từ này từ chỗ nào, lại bắt đầu đòi lãi.
Khóe miệng Triệu Khách giật giật hai cái, nhắm mắt lại hít sau, hắn kiềm chế lửa giận trong lòng, nghiến răng nói: “Gấp đôi!”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Triệu Khách, Đồ phu chi hạp mới hài lòng nhếch môi, chế tác một bộ thân thể cho Triệu Khách.
Một con nhện chỉ to bằng nắm đấm trẻ con.
Triệu Khách lấy ra một cái bật lửa, nhét vào trong thân thể mới chế tạo ra.
Sau khi làm xong, Triệu Khách lập tức thu Đồ phu chi hạp về, nhanh chóng mở cửa rời đi.
Đúng như dự đoán, Triệu Khách vừa đi không bao xa, thậm chí còn chưa đi đến cửa thôn đã nghe thấy một tràng tiếng động cơ ầm ầm ở nơi xa.
Triệu Khách cúi đầu nhìn thoáng ra sau, chỉ thấy đằng xa có một chiếc xe jeep cuốn lên một lớp tro bụi thật dày trên mặt đất, trực tiếp phá tan cửa sân nhà Triệu Khách xông vào.
“Thật nhanh!”
Tuy trong lòng đã có chuẩn bị nhưng nhìn tốc độ hành động của đối phương, tinh thần Triệu Khách vẫn run lên, cúi đầu trà trộn vào đám người đi lại trong thôn, nhanh chóng rời khỏi thôn.
Dù là người đưa thư trung cấp, bọn họ cũng không dám tùy tiện thi triển tem năng lực trong đám đông, thậm chí không thể gây ra khủng hoảng to lớn.
Một khi lộ ra sẽ đối mặt với sự trừng phạt to lớn của sách tem.
Nhưng không gây ra khủng hoảng là một chuyện, hắn không phản kích lại là một chuyện khác.
Chỉ thấy suy nghĩ của Triệu Khách khẽ thay đổi, trốn vào trong góc tối ở nhà bếp, một con nhện lớn khoảng bàn tay chậm rãi đâm vỡ lồng ngực của hắn, phun ra cái bật lửa ở trong bụng.
“Ầm!”
Hai tiếng ầm ầm vang dội đột nhiên nổ tung trong nhà Triệu Khách.
Thôn dân xung quanh lập tức giật mình quay đầu nhìn lại, ngay sau đó đã thấy một luồng khói bay ra từ trong nhà Triệu Khách, ngọn lửa nhanh chóng bao trùm cả căn nhà.
“Cháy rồi!”
Vụ nổ lớn như vậy khiến người đi đường nhao nhao dừng bước.
Sau đó trên đường phố trở nên hỗn loạn, có người bấm điện thoại báo cảnh sát, có người nhanh chóng gọi cứu hỏa.
“Khốn kiếp!”
Hai người khuôn mặt đen thui đi ra từ trong đám cháy, một gầy một béo.
Tên mập trông như một tên tham ăn, lúc đi qua cánh cửa gần như chặn kín cả cánh cửa.
Có lẽ vì béo nên khuôn mặt kia ngấn mỡ, vui vẻ thật thà, khiến người ta cũng không đoán được tuổi tác cụ thể.
Đôi mắt nhỏ đặt trên khuôn mặt mập mạp to bè kia, cứ như hai hạt vừng bé xíu dính trên một chiếc bánh lớn trông rất buồn cười.
So sánh ra, hán tử trung niên đen gầy cao ở bên cạnh có dáng người rất gầy gò.
Làn da đen đúa, sống mũi cao gầy, đôi mắt tam giác, trên thái dương nổi gân xanh không giống người Hán, ngược lại hơi giống con lai.
Đôi mắt tam giác kia nhìn xung quanh, trong con ngươi màu đen lộ ra sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi.
Điều khiến người ta bất ngờ là, vụ nổ này chỉ khiến quần áo trên người bọn họ bị hư hỏng.
Vụ nổ với trình độ này không có bất cứ ý nghĩa gì với bọn họ, nhưng lúc đi ra thấy cửa kính trên con xe yêu quý của mình bị nổ vỡ nát, trên mặt người da đen bên trái lập tức phủ một tầng sương lạnh.
“Chắc chắn chưa đi xa, hắn đang ở gần đây, đuổi theo!”
Hắc Tử nói xong lại muốn đuổi theo, nhưng bị đồng bọn của mình túm lấy cánh tay.
Quay đầu nhìn sang chỉ thấy thịt mỡ trên khuôn mặt thật thà kia run rẩy như trống lúc lắc theo hành động lắc đầu: “Không cần, hắn cũng không chạy được, hiện tại thôn dân đều đến đây, chẳng mấy chốc cảnh sát sẽ đến, rời đi trước đã.”
Nhưng Hắc Tử nghe vậy, trong lòng lại cảm thấy giận dữ.
Hắn ta nhìn con xe yêu quý của mình, nghiến răng hất tay đồng bạn ra nói: “Ta tự đuổi theo, mẹ nó, lão tử chưa từng chịu thiệt thòi như thế từ một người đưa thư hạ cấp.”
“Lão tứ!”
Bàn Tử còn muốn khuyên nhủ, kết quả Hắc Tử nhanh chóng nhào tới trước một cái, biến thành một con chó đen nhanh như chớp chui vào bụi cỏ, trong chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
“Ôi! Lão đại biết lại mắng ngươi.”
Đôi mắt nhỏ như hạt vừng của Bàn Tử nhìn chằm chằm phương hướng Hắc Tử biến mất, vẻ mặt khó xử, chỉ thấy cặp mặt nhỏ của Bàn Tử linh lợi xoay quanh.
Dường như xác định lão tứ đã đi xa, hắn ta mới bình tĩnh đưa nắm tay ở sau lưng ra, ngón tay béo mập mở ra, một chùm sáng màu nâu nhạt có kích cỡ tương đương một quả táo bị Bàn Tử nằm trong lòng bàn tay.
“Màu nâu nhạt! Xem ra gần đây vận khí của ngươi cũng không tốt lắm, coi như ngươi không may.”