Bàn Tử nói xong, há miệng nuốt đoàn vận khí vừa rút từ trên người Hắc Tử vào trong miệng, xoay người vượt tường trong nháy mắt đã không còn bóng dáng, thân thủ linh hoạt mạnh mẽ hoàn toàn không giống một tên mập trông ít nhất 300 cân.
“Ôi chao, đã sắp bước sang năm mới rồi, sao lại xảy ra chuyện này.”
Lão thái tiệm bán báo nhìn khói đen bay lên ở đằng xa, không nhịn được tiếc nuối.
Triệu Khách im lặng cầm điện thoại công cộng, gọi vào số điện thoại mà trước đó hắn và Lôi Khoa đã giao hẹn kỹ càng.
Số điện thoại rất dài, trông không phải số trong nước, số điện thoại này thuộc về một công ty dịch vụ điện thoại ở nước ngoài.
Nó thuộc về một cơ quan điện thoại rất cũ, sở dĩ bây giờ còn hoạt động vì một số tin tức không muốn bị người khác theo dõi sẽ được chuyển đi từ chỗ này.
“Chào ngài, đây là hộp trung chuyển điện thoại, ta có thể giúp gì cho ngài?”
Triệu Khách nói xong liền cúp máy.
Nếu Lôi Khoa nhìn thấy tin tức sẽ lập tức bỏ trốn, đến một chỗ an toàn, dựa vào tin tức này để lấy điện thoại bí mật liên hệ với hắn.
“Đến Thành Nam.”
Triệu Khách chặn một chiếc xe, đến thẳng một thôn làng ở vùng ngoại ô Thành Nam, nơi này là khu bảo tồn thiên nhiên được thành phố quy hoạch trọng điểm, diện tích không lớn nhưng nối liền với một khu rừng núi.
Tình hình hiện tại của hắn không lạc quan, Triệu Khách muốn tìm được một chỗ trốn thích hợp đã.
“Đã muộn thế này còn đến Thành Nam?”
Vẻ mặt tài xế hơi do dự như không muốn đi đến Thành Nam, nơi đó quá vắng vẻ, lúc quay về chưa chắc đã đón được khách.
Nhưng chưa chờ hắn ta mở miệng, trong hai con ngươi Triệu Khách lóe lên một vòng sáng tối tăm, Quỷ hoặc không có tác dụng với người đưa thư, nhưng có tác dụng rất tốt với người bình thường.
Vẻ mặt tài xế ngơ ngác, chết lặng gật đầu, đạp xuống chân ga, quay đầu xe nhanh chóng lái về hướng Thành Nam.
Thấy xe rời khỏi thôn làng, trong lòng Triệu Khách cũng thở phào nhẹ nhõm, lười biếng nằm trên ghế, trong vô thức đã hoán đổi nhân cách thành Lười biếng.
Ngay lúc thân thể Lười biếng, đầu óc cũng bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
“Quá nhanh!”
Từ khi rời khỏi Quỷ thị cho đến khi hắn bị tấn công, thời gian cách nhau chỉ khoảng hai tiếng ngắn ngủi.
Thời gian ngắn như vậy đã điều tra ra hắn, thậm chí còn thăm dò được chỗ ở của hắn ở trong hiện thực.
Xem ra, ngoại trừ người đưa thư xem bói âm thầm đưa tin ra ngoài, người đầu tiên mà Triệu Khách nghĩ đến là Trương Hải Căn.
Với năng lực của lão Nha, lúc đối mặt với người đưa thư trung cấp còn có thể chạy được, nhưng Trương Hải Căn thì chưa chắc.
Đương nhiên, còn có một khả năng đó là hai người này phát hiện hướng gió không thích hợp, lập tức chủ động bán đứng hắn đổi lấy điểm bưu điện, đồng thời rửa sạch tình nghi của bản thân.
Trên thực tế, chuyện xảy ra không khác với suy nghĩ của Triệu Khách là bao.
Hơn nữa là Trương Hải Căn đưa ra đề nghị này, hai người kia được đặc cách tham gia buổi đấu giá ở Hồng Yên quán.
Sau khi phát hiện hướng gió không đúng, điều đầu tiên nghĩ đến là giữ mạng.
Nếu thật sự rơi vào tay đám người đưa thư trung cấp như sói như hổ kia, dù bọn họ không liên quan cũng là một con đường chết.
Đối phương có thể giết chết bọn họ không khác gì giết chết một con kiến.
Thậm chí bọn họ còn không có tư cách bàn điều kiện.
Vì vậy Triệu Khách đề nghị dứt khoát bán đứng Triệu Khách trước, đẩy tai họa cho kẻ khác.
Lão Nha còn đặc biệt lấy ra một thứ có tính mấu chốt, đó là củ nhân sâm bị Triệu Khách gặm một nửa.
Lúc đó Triệu Khách ăn thừa lại tiện tay ném đi, nhưng chờ sau khi bọn họ rời đi, lão Nha vụng trộm tìm lại, nhặt lại một nửa củ nhân sâm kia.
Hắn ta định giữ lại ăn, kết quả một nửa củ nhân sâm này lại trở thành vật môi giới quan trọng để điều tra ra Triệu Khách, những người đưa thư xem bói kia cũng dựa vào cái này mới có thể nhanh chóng tìm ra Triệu Khách.
“Ồ!”
Triệu Khách nhắm mắt tập trung suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của tài xế: “Thứ gì thế?”
Ngay sau đó “rầm” một tiếng, cả chiếc xe trầm xuống, Triệu Khách giật mình thấy không thích hợp, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy một ngọn lửa màu đỏ xuất hiện.
“Nhảy!”
Triệu Khách vừa nói nhảy, người đã nhảy ra từ trong xe.
Đáng tiếc tài xế cũng không kịp phản ứng, chỉ thấy một quả cầu lửa nổ tung từ cửa kính xe ở phía sau, ngọn lửa màu đỏ bao trùm không gian bên trong xe taxi, nhiệt độ lập tức bị tăng đến cực hạn.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, trong xe lập tức nổ tung.
Triệu Khách lộn một vòng trên mặt đất, cũng không nhìn chiếc xe nổ tung lấy một cái.
“Hóa cáo!”
“Nhật dạ cấp hành!”
Trong nháy mắt rơi xuống đất, Triệu Khách đã kích hoạt hai năng lực, bóng dáng gần như hòa làm một thể với bụi cỏ xung quanh, nhanh chóng phi nước đại trong dốc núi bên cạnh.
“Ầm ầm…”
Một đám mây đen bao phủ phía trên rừng núi ở nơi xa, tiếng sấm rền trầm thấp báo hiệu cơn mưa to sắp đến.
Nhưng đối với Triệu Khách, có lẽ đây cũng là một cơ hội để thoát thân, lúc này dùng tốc độ cao nhất chạy về phía trước, hy vọng dựa vào cơn mưa to giảm năng lực truy tung của đối phương với mình.