Hắc Tử chưa từng thành tín gọi Thượng đế như thế, nếu nói trước kia là vận cứt chó tạo thành lão tứ Liệp Cẩu đoàn hôm nay, vậy hôm nay Dương lão hắc gặp Triệu Khách, Dương lão hắc cảm giác sự ưu ái của Thượng đế với hắn ta đã đến mức cao nhất.
Dùng một câu nói thô tục của Dương lão hắc để nói, lúc này hắn ta hận không thể cống hiến lỗ đít của mình, để Thượng đế sung sướng một lần.
Nhớ vẻ mặt lúc Ngô Á thấy hai trang nhân sâm tinh của Triệu Khách chứ?
Không sai, lúc này vẻ mặt Dương lão hắc còn hơn như thế.
Hưng phấn đến mức khiến Dương lão hắc cảm thấy đầu mình rung lên ong ong ong, gân xanh trên da đầu căng ra như có mấy con giun nhúc nhích dưới da đầu.
Nếu bây giờ đo huyết áp cho Dương lão hắc, sẽ phát hiện huyết áp của tên này tăng đến trình độ cực kỳ nguy hiểm.
“Tiểu tử, ngươi yên tâm, ta đổi ý tưởng rồi, ta muốn ngươi còn sống, sống thật khỏe mạnh!”
Nếu trước đó Dương lão hắc còn dự định trực tiếp xử lý Triệu Khách, bây giờ hắn ta đã thay đổi ý tưởng.
Không nên nói thay đổi, mà là sau khi thấy đồ trong sách tem của Triệu Khách, hắn ta căn bản không thể ra tay giết chết Triệu Khách, lấy đi một tấm trong đó, nhìn trong sách tem có nhiều bảo vật như vậy, điều này thật sự còn khó chịu hơn giết hắn ta.
Hơn nữa, Dương lão hắc đã hưởng thụ cảm giác thu hoạch toàn bộ con tem của người khác một lần, vì vậy bây giờ hắn ta càng không muốn giết chết Triệu Khách.
Hắn ta muốn Triệu Khách phun ra tất cả mọi thứ ở trong sách tem.
Đối mặt với tiếng gào thét kỳ quái như chó điên ở sau lưng, Triệu Khách không khách sáo quay đầu mắng: “Vừa rồi ngươi nói Thượng đế là phụ thân của ngươi, ta có thể hiểu thành Thượng đế đệt mẫu thân ngươi không!”
Ngày thường Triệu Khách không biết mắng người, thậm chí số lần chửi bậy còn ít đến đáng thương.
Nhưng không mắng không có nghĩa không biết, ngược lại lúc mà Triệu Khách trở nên chanh chua thật sự là độc dược.
Một câu nói khiến Dương lão hắc phát điên, gân xanh trên trán lồi lên to hơn, hắn ta nhào về phía trước biến thành một con báo đen, lao về phía Triệu Khách, dự định cắn đứt một cánh tay của hắn rồi lại nói.
Nhưng bổ nhào về phía trước, trong tích tắc mũi chân Dương lão hắc rơi xuống đất, một cảm giác đau đớn tận tim tràn vào theo bàn thân của hắn ta.
“Cạch!”
Cúi đầu nhìn, thì ra chỗ hắn ta đặt chân có một cây đinh tam giác bén nhọn, dáng vẻ rỉ sắt loang lổ chắc đã bị ném ở chỗ này một khoảng thời gian dài, bị từng tầng lá khô che giấu ở đây.
Nào ngờ hắn ta vừa nhảy xuống một cái, lại vừa hay giẫm trúng.
Cái gọi là tay đứt ruột xót, một đạp này đâm xuyên qua gan bàn chân của hắn ta, cơn đau khoan tim khiến tốc độ của hắn ta chậm lại, thân thể lộn một vòng trên mặt đất, lại khôi phục hình người.
Triệu Khách nghe được tiếng kêu thảm thiết của hắn ta, quay đầu nhìn lại, sau khi thấy cảnh này vẻ mặt cũng trở nên quái dị, cảm giác hình như vận khí của con hàng này không được tốt lắm, vậy cũng có thể giẫm trúng cây đinh?
Tuy nơi này không phải rừng sâu nhưng cũng là một vùng ngoại thành hoang dã, nếu không đối phương cũng không ra tay với hắn ở đây.
Chỉ có điều một cây đinh tam giác xuất hiện ở đây cũng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn dáng vẻ cây đinh tam giác, ở giữa cây đinh là ống dẫn rỗng ruột, Triệu Khách liền biết thứ đồ chơi này dùng để đâm săm lốp, phần rỗng trên cây đinh là để thả khí trong lốp xe.
“Hắc hắc!”
Triệu Khách quay đầu mỉm cười, cơ hội trời cho, đương nhiên hắn sẽ xoay người tăng tốc độ chạy.
Vết thương một cây đinh hoàn toàn không đáng kể với một người đưa thư, nhưng Dương lão hắc thấy Triệu Khách tăng tốc, bóng dáng dần biến mất lại nóng nảy.
Hắn ta đã thấy năng lực của con tem Tự nhiên chi nộ này, lo lắng một khi kéo giãn khoảng cách, tiểu tử này tìm cống ngầm trốn một cái, trong chốc lát hắn ta cũng không tìm ra hắn ngay được.
Vì vậy hắn ta không rút cây đinh ra, chỉ thấy Dương lão hắc thả người nhảy lên cao, thân thể biến thành một lão ưng lông đen, hai cánh mở rộng nhẹ nhàng hất cánh lên, cuốn lên một cơn gió mạnh có thể nhìn bằng mắt thường ở giữa không trung.
Một đôi mắt ưng sắc bén nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Khách, hắn ta nhếch miệng cười phát ra một tiếng ưng rít gào đầy gấp rút, cúi người lao tới Triệu Khách.
Ngay lúc hắn ta bay ở trên không trung, đột nhiên có một tiếng sấm rền vang, một tia sấm bổ xuống từ trên bầu trời, chiếu sáng nơi này như ban ngày.
"Ầm ầm..."
Trong nháy mắt sáng như ban ngày, chỉ thấy một quả cầu lửa rơi xuống giữa không trung, trong không khí tràn ngập một mùi thịt khét lẹt, theo ý của Triệu Khách, chỉ cần rải thêm chút cây thì là có thể ăn được rồi.
Sắt là thứ dẫn điện, từ khi đi học tiểu học lão sư đã nói cho ngươi biết vào ngày mưa dông đừng đứng ở chỗ cao, nếu chẳng may ngươi đứng ở chỗ cao, vậy tuyệt đối không nên đụng vào kim loại, bởi vì như vậy ngươi sẽ cảm nhận được sự thăm hỏi thân thiết ân cần đến từ ông trời.