Lúc này trạng thái của Triệu Khách cũng là đánh bậy đánh bạ, dựa vào lý giải đặc biệt với ẩn nấp của Sắc dục, mới bước một chân vào cánh cửa đã cảm nhận được một mặt không giống bình thường của Tự nhiên chi tức.
Thời gian dần trôi qua, Triệu Khách cũng hơi quên mất mình còn bị đuổi giết, ngược lại thả lỏng hưởng thụ cơn mưa to rửa sạch trên người hắn.
"Vèo!"
Ngay lúc Triệu Khách chìm trong Tự nhiên chi tức, mang đến cho hắn cảm nhận mới.
Một bóng đen chạy như bay qua bên cạnh Triệu Khách, những nơi đi qua cuốn lên một cơn gió mạnh bá đạo, nghiền nát một số cây cỏ.
"Đáng chết!"
So sánh với tâm thần yên tĩnh của Triệu Khách, lúc này Dương lão hắc hoàn toàn điên đảo lao đi như tia chớp, tức hổn hển đến phát điên.
Không tìm thấy, Triệu Khách như con chuột chui vào trong đất, dù là thân thể hay bóng dáng đã hoàn toàn biến mất.
Lúc này phải hình dung tâm trạng của Dương lão hắc như thế nào?
Dường như lúc ngươi vô tình mua một tấm vé xổ số, phát hiện trúng giải thưởng một trăm triệu.
Ngay lúc ngươi điên cuồng, hận không thể nhảy lên ban công múa một bài thoát y, ngươi phát hiện không biết vé xổ số bị ngươi tiện tay ném đi chỗ nào.
Lúc này, ngươi sẽ điên thật.
Tâm trạng của Dương lão hắc cũng là như thế, những thứ trên người Triệu Khách thật sự quá kinh người, dù cho hắn ta là một người đưa thư trung cấp cũng cảm thấy đỏ mắt.
Đặc biệt là khi hắn ta thấy được ba con tem bạch ngân có tiềm lực kinh người này, nếu hắn ta lấy được tới tay, hoàn toàn có thể thay thế tất cả con tem trên tay hắn ta, một lần nữa tạo thành ra một bộ tem tổ hợp cường đại hơn.
Cho đến lúc đó, trong Liệp Cẩu đoàn, ngoại trừ Phó đoàn trưởng, e rằng không có mấy người có thể là đối thủ của hắn ta.
"Chắc chắn tiểu tử này đã trốn đi."
Dương lão hắc để mình tỉnh táo lại, nước mưa vẩy xuống mặt hắn ta, lại không thể khiến đôi mắt lạnh lẽo kia trở nên mơ hồ.
Đứng ở nơi cao nhìn chằm chằm khoảng núi rừng không lớn ở trước mặt, trong lòng thầm mắng to không may.
Nếu đây là không gian khủng bố, hắn ta có một trăm cách để ép Triệu Khách đi ra, nhưng nơi này là hiện thực, rất nhiều thủ đoạn của hắn ta đều bị cản tay không thi triển được.
Huống hồ cơn mưa này càng rơi xuống càng lớn, hắn ta muốn phóng hỏa đốt rừng, e rằng hiệu quả cũng không lớn.
Về phần thông báo cho những người khác trong đoàn đội đến, đương nhiên Dương lão hắc sẽ không vui, cho dù hắn ta biết năng lực của những người khác dễ dàng khắc chế Tự nhiên chi tức của Triệu Khách.
Nhưng Dương lão hắc sao có thể bỏ qua dê béo đã đến, chắp tay tặng cho người khác.
Hắn ta nhớ vừa nãy hắn ta nhìn hiệu quả của Tự nhiên chi tức, hình như chỉ có nửa giờ, cho nên hắn ta đang đợi hiệu quả của Tự nhiên chi tức kết thúc.
"Ầm ầm..."
Tiếng sấm càng ngày càng vang.
Trong khu vực nội thành đã ba lần cảnh báo mưa dông, một số tin tức đang đưa tin đây là trận mưa lớn nhất của thành phố L trong vài năm gần đây, lượng mưa đã vượt ngưỡng ba năm qua.
Đặc biệt đang là mùa đông, thời tiết dông tố như vậy rất hiếm thấy trong cả nước.
Nhưng Triệu Khách lại sinh ra một loại cảm xúc khác với cơn mưa càng rơi xuống càng lớn này.
Hiệu quả Tự nhiên chi tức dần suy yếu.
Nhưng bản thân Triệu Khách lại không thoát khỏi trạng thái hòa làm một thể với tự nhiên.
Ngược lại theo tiếng lôi đình gầm gừ, tư duy Triệu Khách chậm rãi từ một cây đại thụ biến thành một ngọn núi.
Trong tiếng lôi đình nổ tung, điện lưu tản ra ở trên mặt đất, trong lúc vô tình bị hút vào hình xăm trên ngực Triệu Khách.
Ngay lúc tư duy của Triệu Khách bắt đầu bay lên, trong lòng có một sự xúc động khiến hắn vô thức kéo dài suy nghĩ đến bầu trời.
"Ầm ầm!"
Một tia chớp đánh xuống như muốn chấn vỡ tư duy của Triệu Khách.
Trong chốc lát, ý thức của Triệu Khách sắp bị vỡ nát dưới sấm sét, dường như hắn là một khối pha lê sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào, đã xuất hiện đầy vết rách.
Tâm thần của Triệu Khách lập tức trở nên hỗn loạn, cả người như là thuyền nhỏ dao động trong sóng lớn, một cơn sóng suýt khiến tàu lật người chết.
Đúng vào lúc này, một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện khiến tâm thần Triệu Khách đột nhiên bừng tỉnh từ đó, hai mắt mở ra lại thấy hắn đang ngồi trong vũng bùn, trên tay đang ôm một hũ tro cốt màu đen.
Phía trên lạnh buốt thấu xương, đây là nguyên nhân kích thích hắn tỉnh lại.
"Hũ tro cốt!"
Thấy hũ tro cốt, Triệu Khách không nhịn được ngạc nhiên, thậm chí hắn không nhớ rõ rốt cuộc đã ngồi ở chỗ này bao lâu, nhớ lại lôi đình gần như sắp chém nát hắn trong nháy mắt.
Mồ hôi lạnh chảy xuống gần như khiến sau lưng hắn ướt nhẹp.
Quá mạo hiểm, đối mặt với lực lượng vui giận thất thường của thiên nhiên, lần đầu tiên Triệu Khách nhận thức được sự hèn mọn của bản thân.
Nếu không phải trên tay hắn đột nhiên xuất hiện hũ tro cốt, đánh thức hắn, e rằng bây giờ Triệu Khách đã rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng chưa chờ Triệu Khách thở phào, Triệu Khách đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, dường như có thứ gì đó đang leo lên sau lưng hắn.