Cảm giác ngứa kia như có vô số xúc tu đang nhúc nhích trên da thịt của hắn, Triệu Khách quay đầu nhìn lên, chỉ thấy một con rết lớn bò lên theo sống lưng của hắn, phun ra một luồng sương đen về phía Triệu Khách.
"Xoẹt!"
Sương đen trước mắt tản ra, một mùi hôi chua gay mũi khiến Triệu Khách vô thức ngừng thở.
Một sợi ánh sáng rất yếu ớt phủ lên một tầng sương mù mịt mờ trong căn phòng rách nát.
Không đến mức đen kịt nhưng cũng thấy không rõ.
Ngoại trừ mùi hôi chua còn có một loại mùi hương khiến Triệu Khách không nói rõ là cái gì, nhưng khiến Triệu Khách thấy không thoải mái.
Nhìn quanh căn phòng, trên vách tường bằng gỗ có mấy cái lỗ thông gió, nhìn kỹ, sương mù u ám trong phòng phát ra từ lỗ thông gió này.
Một tiếng thở dài không ốm mà rên, Triệu Khách cẩn thận nhìn lên mới thấy trong phòng có mười mấy người nằm ngổn ngang.
Dáng người khô gầy nằm co quắp trên giường lớn, chỉ thấy thân thể bọn họ da bọc xương, lồng ngực hơi chập trùng là chứng cứ duy nhất cho thấy bọn họ còn sống.
Triệu Khách chú ý tới quần áo của những người này, áo vải thô màu trắng đã bị vết bẩn nhuộm thành màu đen.
Đỉnh đầu Âm Dương đầu, bím tóc dài, Triệu Khách đại khái hiểu rõ đây là thời đại kia.
Triệu Khách chú ý tới bên cạnh những người này có một cái thùng sắt ngoại hình cực giống còi to.
Lúc đầu Triệu Khách không biết những thứ này là cái gì.
Nhưng chẳng mấy chốc Triệu Khách đã thấy một nam nhân dáng người giống như con khỉ, giãy giụa đứng lên, một tay cầm thùng sắt.
Người kia nhắm thẳng đầu nhỏ của mũi sắt vào mũi miệng của mình, đầu to nhắm thẳng vào lỗ thông gió trên vách tường, hút mạnh mấy hơi sương mù ở trên lỗ thông gió.
Trên khuôn mặt vàng như nến của nam nhân giống khỉ này lộ ra nụ cười thỏa mãn nhẹ nhõm, thân thể nằm uỵch xuống giường, dáng vẻ dục tiên dục tử.
"Đáng chết!"
Triệu Khách ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu rõ người kia làm cái gì vậy, một cảm giác buồn nôn khiến Triệu Khách lập tức có một loại xúc động muốn giết người.
Lúc này Triệu Khách bước nhanh ra khỏi phòng, lúc gần đi Triệu Khách vẫn không quên cầm theo một cái còi lớn.
Đi ra khỏi cửa phòng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trước mắt là một đầu hành lang có khoảng hơn mười vách ngăn.
Thỉnh thoảng trong những vách ngăn này truyền ra tiếng cười của nam nhân và nữ nhân.
Khuôn mặt Triệu Khách đen xì đi lên phía trước, chưa đi được mấy bước đã thấy cửa một gian phòng bên cạnh bị mở ra, một hán tử cao lớn thô kệch đi ra từ bên trong, vẻ mặt thần thanh khí sảng, đầy tinh thần.
Triệu Khách liếc nhìn qua khe cửa phía sau, khi thấy trong phòng có hai nữ nhân trần truồng đang nằm trên một cái giường nhỏ, trên tay cầm tẩu thuốc phiện màu đen, ngươi một hơi, ta một hơi, hút như lọt vào trong sương mù.
"Phù..."
Hai nữ nhân trợn mắt mở rộng thân thể, không thèm quan tâm bản thân nằm ngửa ra như vậy có lộ ra cảnh xuân hay không, phun ra một làn khói trắng.
Làn khói bị hút ra theo lỗ thông khí trên vách ngăn, đầu bên kia của lỗ thông khí là căn phòng vừa rồi của Triệu Khách.
Cho nên những người trong căn phòng kia đều là kẻ nghiện không hút nổi thuốc phiện.
Sau khi cơn nghiện phát tác chỉ có thể dùng giá tiền thấp cực giá thuê một cái còi sắt, núp ở trong căn phòng phía sau hút khói lượt hai.
Vừa nghĩ tới cả người hắn dính đầy hơi khói lượt hai của không biết bao nhiêu người phun ra, trên mặt Triệu Khách bao trùm sự vẻ lo lắng thật dày.
Cũng không có tâm trạng để ý dáng vẻ hiện của mình, Triệu Khách cúi đầu, bước nhanh rời khỏi quán thuốc phiện.
Trước khi đi, còn thuận tay lấy sắt còi ra, đặt ở trên quầy.
"Ha ha, Vương tiểu cẩu, hôm nay lại đi rất nhanh."
Tiểu nhị đứng trước quầy ngẩng đầu nhìn Triệu Khách một cái, mở miệng trêu chọc.
Triệu Khách không nói chuyện, cúi đầu rời đi.
Thấy thế, tiểu nhị không nhịn được bĩu môi một cái, mắng: "A, thứ gì, còn dám không để ý tới lão tử, lần sau đến ta không cho ngươi cả mũ sắt, xem ngươi khóc lóc cầu xin lão tử."
Mặc dù chỉ là một tiểu nhị trong quán thuốc phiện, nhưng đối với những quỷ nghèo đã không có tiền còn muốn hút thuốc này, cũng là một người đứng trên cao cần cẩn thận nịnh nọt.
Thường ngày, Vương tiểu cẩu đối mặt với lời trêu chọc của tiểu nhị, cũng phải cúi đầu khom lưng khen ngợi một lượt mới dám đi.
Khiến tâm trạng tiểu nhị tốt hơn, có lẽ lần sau đến sẽ thu ít một chút, cho hắn đi vào.
Nếu không, người ta mà khó chịu, e rằng ngươi đừng nghĩ đến việc hút khói lần hai.
Đáng tiếc, Triệu Khách cũng không phải Vương tiểu cẩu, lúc này Triệu Khách rất muốn đi ra ngoài hít thở bầu không khí mới mẻ.
Nhưng khi Triệu Khách đẩy cửa ra, hít thở sâu, thứ nghênh đón hắn cũng không phải không khí mới mẻ, mà là một khói mù làm người ta buồn nôn gay mũi.
"Phi phi phi!"
Không khí vừa vào trong miệng đã cảm giác như ăn một nắm hạt cát, đâm vào cổ họng suýt khiến Triệu Khách phun ra.
Mới nôn khan mấy cái, Triệu Khách mới phát hiện trong đờm của hắn lại còn mang theo tro bụi màu đen.
Lại nhìn xung quanh, mặc dù là ban đêm nhưng luồng sương mù mịt mờ trong không khí không kém hơn căn phòng vừa rồi là bao.
Con đường trước mắt lại rất sạch sẽ, nhưng lối kiến trúc hai bên khiến người ta cảm thấy quái dị.