Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 620 - Chương 620. Thủ Đoạn Của Công Xưởng

Chương 620. Thủ đoạn của công xưởng Chương 620. Thủ đoạn của công xưởng

Thân thể Cao Trình ngã xuống đất, nụ cười trên khóe môi còn ở trên mặt, thậm chí trong khoảnh khắc chết đi, hắn ta còn đang suy nghĩ phải làm thế nào bắt Vương tiểu cẩu lại, giao cho đầu lĩnh tổ bảy.

Nụ cười tự tin không phải vì hắn không sợ, mà vì hắn ta hiểu rõ Vương tiểu cẩu.

Lại không ngờ, Vương tiểu cẩu trước mắt không còn là tiểu tử để bọn họ tùy ý bắt nạt, mà là một tên đao phủ giết người như ngóe.

Nhìn hai xác chết trên mặt đất, Triệu Khách cẩn thận quan sát một chút, hắn bĩu môi, gầy quá gầy, mập quá mập, bẩn như heo vậy, cộng thêm trong không khí đầy bụi than đá, có lẽ phổi cũng đen sì.

“Chỉ có thể làm đồ ăn cho Đồ phu chi hạp thôi.”

Nhưng Triệu Khách chú ý đến, trên đầu ngón tay Lý Bưu còn đeo một cái nhẫn bạc, tuy không phải bạc thuần nhưng là vật hiếm có ở nơi này.

Triệu Khách tháo chiếc nhẫn xuống, nhét vào trong túi.

Hai cái xác bị Triệu Khách thu vào trong sách tem.

Đúng lúc này, Triệu Khách đột nhiên nhíu mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm hẻm nhỏ phía sau.

“Bộp bộp bộp…”

Chẳng mấy chốc, một tràng tiếng bước chân vọng ra từ sâu trong hẻm nhỏ, một người mặt chữ quốc, râu quai nón, dáng người to khỏe mạnh mẽ nhưng cách ăn mặc không khác Triệu Khách là bao, xem ra đều là người khuân vác trong xưởng.

Nhưng điều Triệu Khách chú ý đến không phải vẻ ngoài và quần áo của hắn ta, mà là thân phận của hắn ta.

“Người đưa thư!”

Triệu Khách nhìn tay tên này, trên khớp xương to khỏe đeo một chiếc vòng vàng rất chói mắt, một tên khuân vác không nên đeo thứ này.

Hơn nữa chiếc vòng vàng kia cho Triệu Khách một loại cảm giác đặc biệt, dường như không đơn giản chỉ là một chiếc vòng tay.

Vì vậy rất có thể giống với Phật châu của hắn, là thứ không thể chuyển hóa vào trong sách tem.

“Ồ, có thấy hai tên vừa chạy ra ngoài không?”

Hán tử đi tới thấy Triệu Khách đứng ngây ngốc ở trước mặt, mở miệng hỏi.

“Ồ, hai người kia à?”

Triệu Khách ném xác chết ở trong sách tem xuống dưới chân hán tử.

“Ừm!”

Hán tử ngạc nhiên, chợt cảnh giác lùi lại một bước, lúc này mới bắt đầu nhìn thẳng vào tên xanh xao vàng vọt trước mắt.

Không phải hắn ta không cảnh giác, mà với dáng vẻ hiện tại của Triệu Khách, đứng ở đâu trông cũng như một cơn gió có thể thổi bay, thật sự khiến người ta khó sinh ra lòng đề phòng.

Nhưng chẳng mấy chốc dường như hán tử cũng nhận được nhiệm vụ và nhắc nhở đến từ sách tem.

Nhìn hai xác chết ở dưới chân, ánh mắt hán tử nhìn về phía Triệu Khách cũng bình tĩnh hơn nhiều.

“Cảm ơn!”

Sau khi nói cảm ơn, chỉ thấy hán tử mang hai xác chết đi vào trong hẻm nhỏ.

Triệu Khách nhíu mày cũng đi theo vào nhìn, phát hiện hẻm nhỏ này là một ngõ cụt.

Một xác chết tiểu nữ hài đang nằm trong góc tường của con ngõ cụt.

Ở ngực xác chết cắm một cây chủy thủ, là vết thương trí mạng của tiểu nữ hài.

Nhìn máu chảy ra chắc vừa xảy ra chuyện.

“Hai tên súc sinh!”

Hán tử lấy ra một thanh đại đao từ trong sách tem, điên cuồng chặt hai xác chết một trận.

Triệu Khách đứng bên cạnh không nhịn được khẽ nhíu mày, rất không ưa đao pháp của đại hán trước mắt, thịt cũng bị cắt lung ta lung tung, quá ảnh hưởng bề ngoài.

“Tiểu cô nương, yên giấc đi!”

Hán tử thở sâu, vuốt mắt cho tiểu nữ hài kia, cởi chiếc áo duy nhất trên người mình đắp cho tiểu nữ hài, há mồm phun ra một quả cầu lửa.

“Oanh!”

Chỉ thấy quả cầu lửa chạm vào thân thể tiểu nữ hài, nhanh chóng bốc cháy.

Ánh lửa chiếu rọi vào mặt hán tử, khiến khuôn mặt hán tử lúc sáng lúc tối dưới ánh lửa, không diễn tả được sự quái dị.

“Có phải cảm thấy ta rất nhàm chán không, lại quan tâm việc của một người xa lạ.”

Hán tử không quay đầu lại, giống như đang lầm bầm lầu bầu, thật ra trong lòng cũng biết ở không gian khủng bố, không, thậm chí ở trong hiện thực thì việc này cũng không phải chuyện hiếm thấy gì.

Dù hiện thực hay là không gian khủng bố.

Càng không có ai giết người vì một người xa lạ như hắn ta, cho dù hai mạng người này không có chút giá trị nào với người đưa thư.

Nhưng hán tử nói xong không nghe thấy tiếng của Triệu Khách, quay lại nhìn mới phát hiện Triệu Khách đã chuyển hai xác chết vào trong sách tem.

Đang xoay người đi ra ngoài theo con hẻm nhỏ, hai tay vặn eo bẻ cổ, tỏ ra không quan tâm lời hỏi thăm của hán tử: “Liên quan đến ta cái rắm.”

Hắn đi theo vào chỉ vì muốn thu hồi hai xác chết mà thôi, dù sao hắn đã hứa hẹn với Đồ phu chi hạp, cũng phải đối phó một chút.

Nghe Triệu Khách nói vậy, hán tử hơi ngạc nhiên nhìn bóng lưng Triệu Khách, đưa tay lên sờ cằm như có điều suy nghĩ nói: “Thú vị, có cá tính, lão nương thích.”

“Chính là chỗ này.”

Triệu Khách so sánh bảng số, trên miếng gỗ màu đen bị phủ kín một lớp bụi than đá thật dày.

Trên đó viết tổ ba khu mỏ quặng.

Phía sau bảng số là một con đường không lớn, nói là đường thật ra gọi là một cái khe nhỏ chật hẹp còn tạm được.

Phía dưới phòng trọ hai bên là một loạt song sắt không đáng chú ý, đó là nơi ở của tổ ba khu mỏ quặng.

Giống như suy nghĩ của Triệu Khách, sau khi đi vào, hoàn cảnh bên trong chỉ có thể dùng ba chữ dơ bẩn thối để hình dung.

“A.”

Bình Luận (0)
Comment