Có người thấy Triệu Khách, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn Triệu Khách cũng rất kỳ quái.
Đương nhiên Triệu Khách biết lý do trong đó.
Hắn có thể tìm được đến đây là vì sau khi tách khỏi đại hán kia, Triệu Khách tìm được một tên đồng nghiệp ở tổ ba.
Tên này là tửu quỷ.
Vì vậy Triệu Khách gần như không cần tốn nhiều sức, đã dùng Quỷ hoặc đạt được tin tức mà mình muốn biết.
Đầu tiên phải nói về tòa công xưởng này một chút.
Tòa công xưởng này là mỏ than đá xây dựng dựa lưng vào núi, phạm vi công xưởng rất lớn, có khuôn mẫu công xưởng hiện đại hóa nhất định.
Có khu cư trú, còn có cửa hàng buôn bán đồ và đường đi.
Kỹ viện, sòng bạc, quán thuốc phiện, quán rượu, tóm lại chim sẻ tuy nhỏ như ngũ tạng đầy đủ.
Trên cơ bản nam nhân, nữ nhân trong công xưởng đều bị lừa gạt từ nơi khác đến.
Nhưng điều khác biệt là, tuy bọn họ bị lừa đến đây vẫn có khoản tiền lương nhất định.
Dựa vào số tiền lương này, bọn họ có thể tiến hành giao dịch ăn, uống, chơi ở chỗ này, có thể mua được tất cả bao gồm nữ nhân, thậm chí là nam nhân.
Điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành số lượng mỗi tháng của công xưởng.
Nếu hết tháng không hoàn thành số lượng định mức, nhẹ thì bị đánh đập, nặng thì bị ném ra, à, ném từ vách núi bên trái.
Không phải nghe rất tốt đẹp sao.
Nhưng chờ Triệu Khách thấy tửu quỷ vô cùng cẩn thận lấy tiền lương trong túi quần áo ra, hắn lập tức hiểu cái gọi là tiền lương, cũng chỉ là một tờ giấy lộn.
Chỉ có thể sử dụng ở trong công xưởng này, rời khỏi công xưởng hoàn toàn là đồ bỏ đi, mang đi chùi đít còn ngại cứng.
Sau khi hiểu rõ, Triệu Khách lại khâm phục thủ đoạn của công xưởng này hơn.
Chỉ cần dùng một số tờ giấy lộn không có ý nghĩa in ấn thành dáng vẻ tiền giấy, sẽ khiến những công nhân này khăng khăng một mực yên tâm làm việc ở đây.
Đối mặt với một bên là vách núi, một bên là tiền lương.
Tất nhiên những người khuân vác không có kiến thức kia sẽ lựa chọn tiền lương còn có hy vọng.
Hơn nữa dựa theo lời tiểu quỷ, làm việc ở nơi này ba năm là có thể rời đi.
Vì thế, tửu quỷ còn chững chạc đàng hoàng nói với Triệu Khách, đây là đồ đảm bảo “Hà Đông” gì đó.
Triệu Khách đoán thứ hắn ta nói đến là hợp đồng.
Tuy nói như thế, nhưng ở đây cũng có vài người đã làm mười năm cũng không rời đi.
Bọn họ không muốn đi, vì đi ra ngoài không vui vẻ như ở nơi này.
Có ăn có uống, còn có thể cầm tiền lương đổi nữ nhân.
Còn hơn đi ra ngoài làm lụng vất vả.
Cũng có người lựa chọn rời đi nhưng sau khi rời đi thường không có tin tức nữa.
Nhưng không phải sau khi tất cả mọi người rời đi đều biến mất.
Thỉnh thoảng có người quay về từ bên ngoài, nói quyết tâm ở lại chỗ này, vì tiền ở đây còn đáng tiền hơn đồ ăn bên ngoài, hắn ta muốn ở lại đây làm việc kiếm tiền.
Thỉnh thoảng lại xảy ra chuyện thế này.
Thậm chí không cần thấy người thật, tin tức đã lan truyền khắp công xưởng.
Ai quay về không quan trọng.
Người đang ở đâu cũng không quan trọng.
Chỉ cần nhớ điều quan trọng nhất là, tất cả mọi người đều thấy hưng phấn với tin tức này, càng tin tưởng không chút nghi ngờ.
Đây chính là điểm lợi hại của bọn họ, trong hoàn cảnh tối tăm tuyệt vọng, cho những tên khổ sai này hy vọng, dù những hy vọng này được xây dựng trên lời nói dối nhưng những tên khổ sai này cũng tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Này, Vương tiểu cẩu, ngươi nợ tiền của lão tử, khi nào trả!”
Triệu Khách còn chưa đi được mấy bước, đã có người chặn trước mặt Triệu Khách, mấy tên gầy gò này vây quanh Triệu Khách một vòng.
Có người cầm dao ở trên tay.
Hiển nhiên, Vương tiểu cẩu trốn trong quán thuốc hút khói lần hai, thật ra cũng vì không thể trả nợ muốn trốn tránh mấy người này.
Vì né tránh, đã một khoảng thời gian rất dài Vương tiểu cẩu không dám đến làm.
Nếu còn không hoàn thành nhiệm vụ tháng này, rất có thể hắn ta sẽ bị ném vào vách núi.
“Trả, trả ngay.”
Triệu Khách hơi híp mắt lại nhìn tên cầm đầu, cúi đầu lấy ra một cái nhẫn bạc từ trong ngực cùng với một miếng thịt ba chỉ méo mó.
“Chiếc nhẫn này là trả nợ, miếng thịt này là hiếu kính ngài, đợi chút nữa ta tự làm đồ ăn cho ngài nếm thử.”
Triệu Khách nói xong ngẩng đầu mỉm cười, híp mắt lại, trong mắt thoáng qua tia tối tăm.
“Ùng ục ục…”
Trong nồi sắt đen sì, nước canh trong nồi cuồn cuộn sôi trào, trong nước canh màu ngà sữa có thể thấy từng miếng thịt lớn bị nấu nhừ.
Cầm đũa nhẹ nhàng đặt ở bên môi khẽ hút miếng thịt “xẹt” một cái, một miếng ăn sạch sẽ, còn trơn mềm hơn cả đậu hũ.
Trong căn phòng nhỏ chật hẹp, mấy nam nhân để trần hai tay bu thành một vòng, ăn quên cả trời đất.
“Thơn, thật là thơm.”
Nhị Mạnh Tử ăn một miếng, không quên quay sang nhìn Triệu Khách, hài lòng gật đầu: “Không ngờ tiểu tử nhà ngươi còn có tay nghề này, không tệ.”
“Mạnh Tử ca thích ăn là được, đúng rồi, Mạnh Tử ca, bên ta còn thiếu mấy ngày công, vậy đến cuối tháng…”
Đầu tiên Triệu Khách nói một câu khách sáo, chợt sắc mặt cũng trở nên khó xử.
Triệu Khách biết được từ trong miệng tửu quỷ, thật ra số lượng mỗi tháng đã được công xưởng tính toán xong, sẽ không quá nhiều nhưng cũng không để ngươi được rảnh rỗi.