So sánh với viên bảo thạch năng lượng thần kỳ này, khoáng sản gì đó chỉ là mây bay.
“Về trước đi!”
Triệu Khách nghĩ đến đây muốn quay về quặng mỏ, xem thật kỹ một chút mỏ than đá thu thập được, đồ tốt như vậy, nếu hắn có thể bí mật nắm trong tay, chắc chắn là một khoản tài phú rất khả quan.
Hơn nữa, Triệu Khách cũng rất tò mò, nhiệm vụ chính tuyến tiếp theo sẽ là cái gì.
Vừa nghĩ tới một nhóm Nhị Mạnh Tử, Triệu Khách dần híp mắt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ xảo trá như đang lẩm bẩm lầu bầu: “Cũng đến lúc nên tính sổ với các ngươi rồi.”
Triệu Khách quay lại đường hầm, một lần nữa vào thang máy xuống dưới, tính toán thời gian vừa đi vừa về, cũng chỉ có một tiếng ngắn ngủi mà thôi.
Trở lại đường hầm, Triệu Khách đi theo phương hướng trước đó tìm Ác quỷ túc cụ.
Chắc hẳn tên này đã đào được rất nhiều khoáng thạch, vừa hay để hắn cẩn thận nghiên cứu một chút.
Nhưng chờ sau khi Triệu Khách quay về, vẻ mặt lập tức trở nên kỳ quái.
Chỉ thấy Ác quỷ túc cụ ngồi dưới đất, một tay cầm cái cuốc chim đập xuống một cục từ trên tảng đá, lại yên lặng đặt ở trong miệng của mình.
Tiếng nhai răng rắc khiến người ta nghi ngờ con hàng này không phải ăn đá, mà là bánh bích quy.
“Ngươi đào mỏ à?”
Triệu Khách chỉ vào giỏ trúc trống không, tiến lên hỏi Ác quỷ túc cụ.
Nhưng lúc Triệu Khách hỏi xong câu này, mới nhận ra mình đang đàn gảy tai trâu.
Đúng như dự đoán, chỉ thấy sau khi Ác quỷ túc cụ nghe thấy lời nói của Triệu Khách, lập tức ngạc nhiên, đưa tay gãi trán mình.
Lại nhìn giỏ trúc mà Triệu Khách đang chỉ, lúc này dáng vẻ như chợt hiểu ra, bỏ tảng đá ăn được một nửa ở trong miệng vào giỏ trúc.
Triệu Khách tưởng cuối cùng tên này đã hiểu ý của hắn, lại thấy hắn ta đứng lên, cầm cả giỏ trúc nhét vào trong miệng.
“Ngu xuẩn, ta không có ý đó!”
Ác quỷ túc cụ ngu đến mức làm Triệu Khách bất lực, cảm thấy không thể làm gì, thậm chí trong nháy mắt có cảm giác so sánh ra, thằng ngu Đồ phu chi hạp này còn chưa đến mức không có thuốc chữa.
Thật ra điều này cũng không trách được, dù sao cả hai đều có ý thức của mình, nhưng có lẽ Đồ phu chi hạp ăn nhiều thịt, trong đầu nhiều thịt hơn.
Ngược lại, Ác quỷ túc cụ hoàn toàn không có não.
Làm nửa ngày, con hàng này hoàn toàn không hiểu ý của hắn, ngược lại còn ngồi ở đây ăn no bụng.
Sau khi Triệu Khách thở sâu để bản thân bình tĩnh lại, đưa ngón tay xoa trán.
Chẳng mấy chốc, Triệu Khách phát hiện hình như Ác quỷ túc cụ hơi thay đổi.
Không biết là ảo giác hay ánh sáng trong mỏ có vấn đề.
Triệu Khách lại cảm thấy trên người Ác quỷ túc cụ bao trùm một lớp bụi mờ mịt lộng lẫy nhưng lại không rõ ràng lắm
Triệu Khách thử gọi nó trở về, lại nhìn kỹ càng, lúc này phát hiện phía sau tin tức Ác quỷ túc cụ có thêm một hàng chữ nhỏ.
【 Đang bổ sung năng lượng… 】
“Chẳng lẽ…”
Trong lòng Triệu Khách khẽ dao động, một lần nữa gọi ra Ác quỷ túc cụ, chỉ cục đá trước mặt hỏi: “Ngươi thích ăn những khoáng thạch này?”
Vừa nhắc đến ăn, Ác quỷ túc cụ phát huy trọn vẹn cái gì gọi là ngộ tính của thùng cơm, lập tức gật đầu.
Thấy thế, Triệu Khách hơi hiểu ra, hắn nhìn kỹ cục đá trước mắt.
Lần này, Triệu Khách không chỉ kích hoạt Nhìn rõ của Hoàng kim đồng, đồng thời còn hoán đổi nhân cách đến Tham lam.
Trong con mắt sinh ra một đồng tử phụ, đặc biệt sau khi Hoàng kim đồng trên mắt trái kết hợp với đồng tử phụ, lại hình thành hai cái Hoàng kim đồng.
Trong chốc lát, Triệu Khách lại nhìn về phía khoáng thạch trước mắt.
Tất cả đều trở nên khác biệt.
Điểm sáng màu tím lóe lên trên khoáng thạch, sáng chói mê người như một bầu trời sao.
Chỉ là những điểm sáng này quá nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có thể dùng bụi để hình dung.
Nhưng điều này không làm khó được Triệu Khách, chỉ thấy Triệu Khách đưa tay chộp một cái phát động Nhiếp nguyên thủ hút lớp bụi ở bề ngoài tảng đá vào bản tay, từ từ ngưng kết ra một viên thủy tinh màu tím kích cỡ tương đương với trân châu.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy hưng phấn hơn là, thậm chí độ tinh khiết của viên thủy tinh màu tím này còn vượt qua độ tinh khuyết do công xưởng luyện ra, sau khi chuyển hóa vào trong sách tem, đánh giá trong ghi chú đã đạt tới cấp S.
Có lẽ Triệu Khách đã hoán đổi tính cách Tham lam, nhìn viên bảo thạch sáng lấp lánh trong sách tem, ánh mắt Triệu Khách cũng thay đổi theo.
Chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm quặng mỏ xung quanh, nhếch môi để lộ ra cái răng đen vàng, nụ cười Tham lam xuất hiện trên mặt.
“Phát tài!”
Triệu Khách lần lượt thử mấy lần, lục tục ngo ngoe thu nạp được rất nhiều thủy tinh màu tím từ tảng đá vỡ xung quanh.
Phần lớn đều là độ tinh khiết cấp S, nhưng thỉnh thoảng cũng xuất hiện một vài thứ cấp A, thậm chí là tàn thứ phẩm cấp B.
Triệu Khách quan sát những tàn thứ phẩm này, chắc thời gian bụi phấn màu tím lộ ra ngoài quá lâu, khiến độ tinh khiết giảm xuống.
Lần này Triệu Khách sướng đến phát rồ, không ngừng đi dọc theo quặng mỏ vào chỗ sâu, đặc biệt tìm những nơi không người, dùng Nhiếp nguyên thủ bắt đầu không ngừng thu thập thủy tinh.
Triệu Khách càng ngày càng phát hiện giá trị thực dụng của Nhiếp nguyên thủ đã vượt xa dự đoán của hắn.