Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 627 - Chương 627. Chân Tướng

Chương 627. Chân tướng Chương 627. Chân tướng

Hiện tại Triệu Khách cũng hiểu rõ vì sao trong Vạn thực sách lại nhắc đến lấy vạn vật chi linh làm thức ăn.

Chính vì Nhiếp nguyên thủ cường đại, đủ lấy vạn vật chi linh để sử dụng cho bản thân.

Cho dù uy lực không mạnh nhưng chỉ dựa vào sự thực dụng của Nhiếp nguyên thủ, Triệu Khách có thể chắc chắn số tem trong sách tem của hắn cũng không theo kịp.

Đây không phải cái gọi là một chiêu ăn cả trời sao.

“Cộc cộc cộc…”

Chỉ trong chốc lát, chỉ thấy Triệu Khách nắm một đống thủy tinh tím trong lòng bàn tay xoa nắn, phát ra tiếng động như lúc gảy hạt châu trên bàn tính.

Khỏi phải nói, trọng lượng trĩu nặng, bóng loáng thuận tay, lấy ra chơi lại có cảm xúc khá tốt.

Ác quỷ túc cụ đi theo sau lưng Triệu Khách, đôi mắt nhìn chằm chằm đống thủy tinh trên tay Triệu Khách, đầu óc ngu ngốc như cục sắt không hiểu làm thế nào để nói rõ ý muốn của mình với Triệu Khách.

Dứt khoát ghé mặt vào trước mặt Triệu Khách, chỉ vào cái miệng đang há ra của mình.

“Ngươi muốn ăn?” Triệu Khách ngẩng đầu nhìn Ác quỷ túc cụ một cái, tuy con hàng này là vật triệu hoán nhưng có tiềm lực vô tận.

Thứ duy nhất không tốt là đần độn, nói thẳng ra là không có não.

Thấy Ác quỷ túc cụ gật đầu thật mạnh, Triệu Khách vỗ tay dứt khoát nhét cả đống thủy tinh cầm trên tay vào trong miệng Ác quỷ túc cụ.

Hiếm khi nào hắn hào phóng như vậy, đối với Ác quỷ túc cụ đây cũng là lần đầu tiên.

Thật ra so sánh ra, Triệu Khách thật sự không đặt chút thủy tinh này ở trong mắt.

Bởi vì ở trong mắt Triệu Khách, đường hầm này chắc chắn là một ngọn núi vàng không lấy hết được.

Chẳng mấy chốc, Triệu Khách phát hiện hiệu suất thu lấy thủy tinh này không cao.

Bởi vì Nhiếp nguyên thủ chỉ có thể thu mặt ngoài, hiển nhiên không có cách này thu được nhưng tinh thể màu tím nằm quá sâu bên trong viên đá.

Thường chỉ có độ tinh khiết của những tinh thể màu tím nằm sâu trong viên đá mới có thể đạt đến cấp S.

“Ừm!”

Triệu Khách suy nghĩ, vẫy tay thu hồi Ác quỷ túc cụ, chợt xoay người đi vào sâu trong quặng mỏ.

Không biết đi xuống bao lâu, chẳng mấy chốc Triệu Khách lần lượt gặp được ba nhóm thợ mỏ.

Trong khoảng thời gian Triệu Khách không có ở đây, những thợ mỏ này dốc hết sức lực, trên cơ bản trong sọt của mỗi người đều chất đống khoáng thạch có to có nhỏ.

Thoạt nhìn chất liệu của những khoáng thạch này cũng là mỏ than đá bình thường.

Nhưng ở trong mắt Triệu Khách, những mỏ than đá đen thui này còn trân quý hơn vàng rất nhiều.

Triệu Khách nhíu mày đi đến bên cạnh một tên thợ mỏ, giả vờ như lơ đãng đưa tay cách không vồ giò trúc của đối phương một cái.

Chỉ thấy một vòng màu tím xuất hiện trên tay Triệu Khách, kích cỡ khoảng quả trứng ngỗng, toàn thân sáng chói như ngọc, ánh sáng chói mắt, nếu không phải Triệu Khách tay mắt nhanh nhẹn chuyển hóa vào trong sách tem, e rằng bây giờ ánh sáng tỏa ra đã thu hút sự chú ý của những người khác.

Triệu Khách nhìn viên thủy tinh ở trong sách tem của mình.

Kích cỡ như trứng ngỗng, ánh sáng màu tím quấn quanh quả cầu, màu tím ngưng tụ không tan, biểu hiện năng lượng bên trong đã đạt đến trình độ nhất định.

Dù là chất lượng hay thể tích, viên thủy tinh này thật sự đã đạt đến cực hạn.

Triệu Khách tin tưởng cho dù là tòa công xưởng này, cũng đừng hòng luyện ra thủy tinh thể màu tím hoàn mỹ không một khuyết điểm như vậy.

Thấy thế, Triệu Khách híp mắt lại, thỉnh thoảng nhanh chóng đảo qua đảo lại xung quanh những công nhân kia.

Trong chớp mắt, chờ đến khi Triệu Khách rời khỏi tầng này, trên tay đã có thêm mấy viên bảo thạch to bằng trứng ngỗng.

“Đông đông đông…”

Chẳng mấy chốc, đã nghe một tràng tiếng chuông vang lên, nhắc nhở đã gần hết tám giờ công.

Một số thợ mỏ đã bắt đầu mang theo thu hoạch của mình, bò ra ngoài.

Thế nhưng Triệu Khách cũng không vội vàng, trước khi bọn họ xuống mỏ đã xin kéo dài giờ công thêm bốn tiếng nữa.

Vì vậy Triệu Khách không chỉ không rời đi, ngược lại tiếp tục đi vào chỗ sâu.

Dần dần, số lượng thợ mỏ xung quanh càng ngày càng ít.

“Này!”

Lúc này, một người đi ngang qua bên cạnh Triệu Khách, thấy Triệu Khách đi về phương hướng ngược lại lập tức nhíu mày, đưa tay túm lấy cánh tay Triệu Khách, khẽ nói: “Đã đến giờ công rồi, ngươi vẫn nên đi lên đi!”

Đối phương vẫn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt Triệu Khách, thậm chí giọng nói cũng cố ý đè thấp.

Triệu Khách ngạc nhiên muốn xem rốt cuộc người này là ai, nhưng hình như đối phương cố ý trốn tránh tầm mắt của hắn.

“Biểu đệ! Bên này!”

Ngay lúc này, bóng dáng Nhị Mạnh Tử chui ra từ phía dưới, sau khi thấy Triệu Khách, trên khuôn mặt đầy tro than kia lập tức lộ ra vẻ vui mừng sốt ruột vẫy tay với Triệu Khách, ra hiệu hắn nhanh đến đó.

“Được!”

Triệu Khách mỉm cười gật đầu, đang muốn đi lên trước nhưng bàn tay túm lấy cánh tay hắn chẳng những không buông ra, ngược lại dùng sức giữ chặt cánh tay Triệu Khách.

Dùng giọng nói gần như không nghe được nói: “Đừng đi!”

Triệu Khách liếc nhìn số hiệu trên quần áo của đối phương, yên lặng ghi nhớ ở trong lòng, nhếch môi mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy tay đối phương ra, cười nói: "Không sao, biểu ca của ta sẽ không hại ta!”

Bình Luận (0)
Comment