Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 628 - Chương 628. Chân Tướng (2)

Chương 628. Chân tướng (2) Chương 628. Chân tướng (2)

Trông như chỉ lơ đãng đẩy tay ra lại khiến đối phương thay đổi sắc mặt, ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách mang theo chút hoang mang và sợ hãi.

Nhưng Triệu Khách cũng chỉ mỉm cười, xoay người đi đến bên cạnh Nhị Mạnh Tử.

“Biểu đệ, đi theo ta, chúng ta phát hiện một chỗ tốt ở bên dưới, đảm bảo sau này ngươi không lo không thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Nhị Mạnh Tử kéo cánh tay Triệu Khách, vẻ mặt thần bí đảm bảo với Triệu Khách.

“Thật!!” Triệu Khách tỏ ra ngạc nhiên nói.

“Đương nhiên là thật, ta là biểu ca của ngươi, sao ta lại lừa ngươi chứ!”

Nghe thấy Nhị Mạnh Tử đảm bảo, Triệu Khách mừng rỡ như điên không ngừng gật đầu nói cảm ơn, theo Nhị Mạnh Tử đi về phía trước, chẳng mấy chốc bóng dáng hai người đã dần đi sâu vào một bên khác trong quặng mỏ.

“Hít!”

Cho đến khi Triệu Khách và Nhị Mạnh Tử rời đi, hán tử khuyên can Triệu Khách mới rùng mình một cái, chậm rãi cúi đầu nhìn qua, chỉ thấy trên tay của hắn ta lại thêm một dấu tay.

Hắn ta đào quặng lâu ngày, đương nhiên hiểu rõ sức tay của hắn ta khỏe đến đâu.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi Vương tiểu cẩu chỉ nhẹ nhàng lướt qua, tay hắn ta như gặp kìm sắt hoàn toàn không làm gì được.

“Hắn thật sự là Vương tiểu cẩu à?”

Hán tử không tin nổi lắc đầu, không có cách nào liên hệ tình cảnh vừa rồi với Vương tiểu cẩu dáng người nhỏ gầy lưng còng gió thổi là bay mất.

Lại nhớ đến nụ cười thần bí trên khóe môi Triệu Khách vào trước đó.

Trong chốc lát, một luồng ý lạnh xông lên đầu khiến một đại hán trung niên hơn ba mươi tuổi cảm thấy sống lưng run rẩy.

“Mẹ nó, gặp quỷ!”

Chỉ thấy hán tử kêu lên đầy kỳ quái, vội vàng chạy ra bên ngoài.

Cùng lúc đó, ở một bên khác, Triệu Khách đi theo Nhị Mạnh Tử vòng trái rẽ phải đi xuống dưới, càng đi càng sâu.

“Biểu ca, còn chưa đến à?”

Triệu Khách cẩn thận nhìn phía trước, vẻ mặt hơi nghi ngờ.

Nhị Mạnh Tử thấy thế lập tức bảo đảm với Triệu Khách: “Sắp, sắp, ngươi xem ở ngay phía trước thôi!”

Lúc Nhị Mạnh Tử nói lời này còn đưa tay chỉ về phía trước, lôi kéo Triệu Khách nhanh chóng đi về phía trước.

Chỉ thấy ngã rẽ phía trước có ánh đèn yếu ớt, chiếu sáng trong bóng tối, ánh sáng mơ hồ kéo bóng dáng của mấy người xung quanh ra thật dài, chiếu lên vách đá trông vặn vẹo quái dị.

“Đến rồi!”

Nhị Mạnh Tử kéo tay Triệu Khách, sau khi đi tới chỉ tay về phía trước, cười nói: “Chúng ta phát hiện ở đây có một chỗ tốt!”

Triệu Khách nghe vậy, cười lạnh trong lòng, con mắt nhìn thoáng qua giỏ trúc trong tay mấy người.

Đợi đến khi thấy trong giỏ trúc đầy khoáng thạch, trên mặt Triệu Khách cũng không nhịn được nở nụ cười hài lòng, nghe Nhị Mạnh Tử nói vậy cũng gật đầu, vẻ mặt âm dương quái gở nói: “Đúng là chỗ tốt, giết ta ở chỗ này, rồi giả tạo thành mỏ quặng sụp là được.”

Triệu Khách vừa nói xong, Nhị Mạnh Tử suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, mấy người đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt trợn tròn nhìn nhau, dáng vẻ như gặp quỷ.

“Không… Không phải… Biểu đệ, ngươi… Ngươi nhầm rồi.”

Trong chốc lát Nhị Mạnh Tử không biết nên nói gì cho phải, dường như một câu nói của Triệu Khách đã làm rối loạn tất cả tiến độ trong đầu hắn ta, đầu óc hơi không dùng được, không biết tiếp theo nên nói cái gì.

Đối mặt với biểu hiện của mấy người Nhị Mạnh Tử, Triệu Khách lại hơi thất vọng, liếc mắt đánh giá mấy người, tò mò nói: “Sao thế, ta nhầm à? Chẳng lẽ… Đường đệ Hồ Tam của ngươi cũng nhầm?”

Nghe nói được hai chữ Hồ Tam này, mấy người Nhị Mạnh Tử thay đổi sắc mặt.

Trong đó, tên lùn chiều cao chưa đến một mét sau đứng sau lưng Triệu Khách thấy thế, biết Vương tiểu cẩu đã biết tất cả chân tướng, nghiến răng một cái nhảy dựng lên, cầm cái xẻng trong tay nhắm thẳng vào gáy Triệu Khách đập tới.

Đã trở mặt rồi còn khách sáo làm gì nữa.

Cái xẻng phát ra tiếng xé gió dồn dập ở giữa không trung, có thể thấy đối phương đã muốn giết người, không định cho Vương tiểu cẩu bất kỳ cơ hội sống sót gì nữa.

“Đủ hung ác!”

Nhưng trong lòng Triệu Khách chẳng những không cảm thấy tức giận vì điều này, ngược lại còn khen ngợi.

Có thể nhanh chóng tỉnh táo lại, quyết đoán giết người như thế, tên lùn đánh lén hắn cũng có chút tiềm chất của người ngang ngược đầy dã tâm.

Ngược lại Nhị Mạnh Tử có mưu lại không có thủ đoạn, thật sự làm Triệu Khách thấy thất vọng.

“Ầm!”

Nhưng cái xẻng sắt nện xuống lại không thể chạm vào Triệu Khách, ngược lại cứ như đập vào cục sắt gì đó, khiến hai tay người lùn run lên, hổ khẩu rách ra hai cái lỗ lớn.

“Đập lệch?”

Trong lòng người lùn chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn, chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng như đầu chịu một gậy, vẻ tàn nhẫn trên mặt lập tức biến mất không thấy bóng dáng, cái xẻng sắt trong tay “cạch” một tiếng rơi xuống đất.

Một khuôn mặt ác quỷ hiện ra trước mặt hắn ta, con ngươi đỏ hồng như hai ngọn đèn đỏ thẫm ở trong bóng đêm, nhìn chằm chằm khuôn mặt người lùn này, xoay tay đập một cái vào trên gáy người lùn.

“Cạch!”

Theo một tiếng xương vỡ vụn, đầu người lùn bay ra ngoài, thân thể ngã trên mặt đất, sau khi tay chân co quắp mấy lần lại không có tiếng động gì nữa.

“Quỷ!”

Bình Luận (0)
Comment