"Biểu ca, các ngươi đừng kéo ta, ta muốn trở về cứu hắn!"
Chỉ thấy Triệu Khách tránh khỏi sự lôi kéo, lộn nhào về phía quặng mỏ nhưng chẳng mấy chốc đã bị ba người bên cạnh đè xuống đất, cứng rắn kéo Triệu Khách về một lần nữa.
Tình cảnh này như đã từng quen biết, nhớ kỹ lúc trước Hồ Tam xảy ra chuyện, hình như Nhị Mạnh Tử cũng kêu như thế này, cuối cùng vẫn là mấy người bên cạnh hắn ta cứng rắn kéo Nhị Mạnh Tử trở về.
Nhớ đến lúc ấy, Nhị Mạnh Tử cũng gào khóc.
"Biểu ca..."
Vương tiểu cẩu ngẩng đầu, một đôi mắt đỏ bừng, nước mắt không nhịn được chảy xuống, trong nháy mắt trên khuôn mặt đầy bùn bụi than đá lập tức biến thành mặt hoa.
"Tiểu cẩu, biểu ca ngươi vì cứu ngươi, ngươi cũng không thể làm việc ngu ngốc như vậy!"
Một người ôm lấy bắp đùi Triệu Khách, kéo Triệu Khách lại.
Một người khác thì giữ chặt cánh tay Triệu Khách, vung tay gọi người, "Nhanh, nhanh khiêng hắn đi!"
Đây có thể là bước ngoặt của kịch vui, khiến một số người biết rõ nội tình lại thấy đầu óc hơi quá tải.
Tên cặn bã Nhị Mạnh Tử này! Lại đi cứu Vương tiểu cẩu?
Hình như điều này không giống kịch bản mà bọn họ biết?
Nhưng người bên cạnh Nhị Mạnh Tử đều như vậy nói, bọn họ không muốn tin cũng không được, những người kia đều là thân tín của Nhị Mạnh Tử, tuyệt đối không thể nói dối.
Trong lúc nhất thời, ngờ vực vô căn cứ, hoang mang quấn quanh trái tim mỗi người.
"Các ngươi còn lo lắng cái gì, nhanh cứu người!"
Lúc mọi người còn đang ngây người, một tiếng quát chói tai cắt ngang suy nghĩ của tất cả mọi người.
Mọi người quay đầu nhìn, không khỏi tinh thần chấn động.
Ngay cả Triệu Khách cũng không nhịn được liếc mắt qua.
Một lão đầu trông tuổi tác đã hơn 60, mái tóc dài tết lại cũng đã bạc trắng.
Khuôn mặt gầy gò, đường cong rõ ràng, ánh mắt sáng ngời có thần, trên mặt đầy nếp nhăn cũng không khiến người ta cảm thấy già nua, lại lộ ra một loại nghiêm túc khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ uy nghiêm.
"Đầu!" Có người kêu lên một tiếng vội vàng tiến lên muốn đỡ, nhưng lại bị lão nhân đẩy ra.
Chỉ thấy lão nhân kéo ống tay áo trống rỗng trên vai trái, nhét vào dây lưng quần.
"Theo ta!"
Chỉ thấy lão đầu giơ tay cầm xẻng sắt bên cạnh, vung về phía trước, bước nhanh dẫn đầu xông vào trong động mỏ.
Tuy đã cao tuổi nhưng động tác nhanh nhẹn không thua đám người tuổi trẻ bọn họ một chút nào.
"Hắn cũng là đốc công!"
Trong lòng Triệu Khách âm thầm giật mình, không ngờ đốc công quản lý nhiều thợ mỏ như vậy lại là một lão đầu cụt một tay tuổi quá năm mươi.
Điều khiến Triệu Khách cảm thấy ngạc nhiên hơn là, lão đầu ra sân như một cây Định Hải Thần Châm, khiến lòng người đang dao động cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sau khi xung phong đi đầu vào quặng mỏ, thợ mỏ khác càng không cam lòng yếu thế, nhao nhao nhanh chóng xuống mỏ.
Khiến Triệu Khách có một loại cảm giác, dường như vị đốc công này cũng là một vị đại tướng quân, sự xuất hiện của hắn ta mang theo sự thu hút cường đại, đủ để thợ mỏ xung quanh ném đầu vẩy máu vì hắn ta.
Hiển nhiên, không chỉ có Triệu Khách chú ý tới điểm này.
Cách đó không xa, Tề Lượng đi theo sau lưng một người trung niên, con mắt nhìn bóng lưng lão nhân, trong ánh mắt lóe lên vẻ khác thường.
"Chu thúc, hắn cũng là đốc công!"
Tề Lượng thử dò hỏi người trung niên.
Chỉ thấy Chu Thái gật đầu thật mạnh, lúc nói đến đốc công trên mặt tràn ngập hưng phấn và kiêu ngạo.
"Không sai, hắn là đầu lĩnh của tất cả chúng ta, Lý gia!"
Đời này Chu Thái không phục ai hết, chỉ phục Lý gia.
Lúc trước có một thợ mỏ vì một câu nói đã đắc tội thủ vệ công xưởng.
Kết quả bị chém đầu ngay trước mặt mọi người.
Chỉ vì việc này, mâu thuẫn giữa các công nhân và công xưởng đã trở nên gay gắt, gây ra một trận bạo động lớn, còn nhớ đêm đó ánh lửa bao phủ nửa công xưởng.
Một số tiểu thương, nữ nhân lại thành vật hi sinh đợt thứ nhất trong trận bạo động này, chết thì chết, tàn thì tàn.
Ngay lúc những công nhân này đang cảm nhận được thắng lợi, cuối cùng công xưởng đã có hành động, một trận trấn áp máu tanh trước nay chưa từng có diễn ra, trong vòng một đêm đã chết mấy trăm người.
Nhưng lúc này, Lý gia xuất hiện, bắt đầu dẫn theo mọi người lùi lại, bắt người phụ trách công xưởng lúc ấy.
Ép công xưởng phải đàm phán, cuối cùng mới ổn định trận bạo động này.
Cánh tay của Lý gia cũng bị đối phương một đao chém đứt trong lúc cưỡng ép người phụ trách, nếu lúc ấy lưỡi đao lệch đi một chút xíu, e rằng thứ bị chém đứt không phải cánh tay Lý gia, mà là đầu của hắn ta.
Chu Thái nhớ kỹ hình ảnh đó.
Cả người Lý gia toàn là máu, dùng dao găm đặt ở cổ họng người phụ trách, không hề khiếp sợ thủ vệ công xưởng lít nha lít nhít ở xung quanh.
Dùng giọng nói gần như gào thét ra lệnh cho mọi người dừng tay.
Hiện tại nhớ tới hình ảnh, Chu Thái cũng không nhịn được siết chặt nắm đấm của mình, cảm giác cả người nhiệt huyết sôi trào như một lần nữa quay về năm đó, lúc hắn ta vẫn còn trẻ.
Ở công xưởng không có chùa miếu, đạo quan, tất cả thợ mỏ bao gồm người sinh hoạt ở khu vực này đều không thờ phụng thần linh, nếu có cũng chỉ là Lý gia.