Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639. Mạo Hiểm!

Chương 639. Mạo hiểm! Chương 639. Mạo hiểm!

Mỹ thực là một loại hưởng thụ trên vị giác.

Âm nhạc cũng là bữa tiệc trên mặt thính giác.

Cả hai khác biệt nhưng lúc đạt đến cực hạn, đều chạm đến sự đồng cảm ở sâu trong linh hồn.

Chiếc kèn nhỏ trên tay Tề Lượng thay đổi làn điệu, từ nhẹ nhàng đến chậm chạp, sự chuyển đổi hoàn mỹ đang khiến lòng người xung quanh lên xuống từng chút một.

"Hu hu hu!"

Một hán tử hơn ba mươi tuổi đột nhiên con mắt đỏ lên, hai tay khoanh lại co quắp trong góc tường.

"Ngươi khóc cái gì!"

"Ta nhớ nhà!"

"Đến khi kết thúc hợp đồng, chúng ta có thể về nhà!"

"Tốt! Về nhà."

Cuộc đối thoại của một cặp huynh đệ khiến rất nhiều người nghe cảm giác trong lòng khó chịu, cũng có vài người lắc đầu, đứng lên bỏ đi.

Không phải bọn họ không nhớ nhà, mà là đã không tìm thấy nhà.

Hai nhiệm vụ chi nhánh, một cái là giết chết thủ vệ tinh nhuệ.

Một cái khác là trợ giúp những công nhân này chạy trốn.

Nhìn thế nào, cái trước cũng nguy hiểm hơn cái sau rất nhiều, nhưng trên thực tế bao gồm Triệu Khách và bốn người đưa thư Quỷ Cơ cũng không coi trọng cái sau.

Khoảng thời gian ở nơi này rất thoải mái.

Tuy ăn uống không ra hồn nhưng có thể sống sót, còn sống rất thoải mái, thông qua việc lao động bọn họ có thể nhận được thù lao tương ứng.

Chỉ cần hoàn thành chỉ tiêu do công xưởng phát xuống đúng hạn, bọn họ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.

Trong mắt Triệu Khách, nhiệm vụ này rất khó nhưng bây giờ nhiệm vụ vừa bắt đầu, sau này còn có cơ hội, chỉ cần xảy ra một mâu thuẫn, có lẽ có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này.

Bây giờ Tề Lượng đã bắt đầu chuẩn bị, mặc kệ nói thế nào, tiểu tử này thật sự trưởng thành hơn lần trước hắn gặp hắn ta rất nhiều.

Chờ đến ban đêm, Triệu Khách đến chỗ đã hẹn trước với đám người Quỷ Cơ.

Ở góc chết đường hầm bỏ hoang, chờ lúc Triệu Khách đến nơi, bốn người Quỷ Cơ đã chờ ở đó.

"A, đại huynh đệ ngươi đã tới."

Thấy Triệu Khách đi tới, Quỷ Cơ tiến lên muốn ôm bả vai Triệu Khách, lại bị Triệu Khách nghiêng người tránh khỏi.

"Ha ha, thật là đúng lúc, nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta vừa đi vừa nói."

Đường Lang nhìn thời gian, sắc trời đã không còn sớm, thời gian của bọn họ đã không còn nhiều.

Một đoàn người vừa đi, Đại Trùng mở miệng nói rõ tình huống với Triệu Khách.

Người mới gia nhập có biệt danh là U Linh.

Lúc trước hắn ta mạo hiểm lẻn vào sơn trang, kết quả suýt bị một phát súng xử lý.

Triệu Khách đã biết tin tình báo này, nhưng U Linh còn có một số tình báo mà Triệu Khách không biết.

Thì ra sau khi hắn ta lẻn vào sơn trang phát hiện ở giữa sườn núi phía sau còn có một đội thủ vệ tinh nhuệ, quy mô có khoảng sáu bảy người.

Cách mỗi nửa giờ sẽ thay ca một lần.

"Cho nên! Nhiệm vụ của ngươi là dẫn dụ bọn họ vào bẫy rập, không có vấn đề gì chứ."

Đường Lang quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, hỏi lại lần nữa.

"Chỉ có sáu, bảy người!"

Dáng vẻ cẩn thận của Triệu Khách khiến trong lòng Đường Lang khinh bỉ một trận, không ra sức còn muốn chiếm lợi, lần này hắn ta sẽ để tiểu tử này biết không dễ chiếm lợi như vậy.

"Yên tâm, chỉ có sáu bảy người!" U Linh đi bên cạnh vẻ mặt thật thà, nói rất chắc chắn.

Đương nhiên, nếu ngón tay của hắn ta có thể yên phận một chút, đừng móc ngón tay vào áo giáp của mình và đôi mắt có thể nhìn thẳng vào Triệu Khách chứ không phải liếc ngang liếc dọc, bỏ qua những động tác nhỏ lơ đãng này, có lẽ Triệu Khách có thể tin tưởng hắn ta.

Một con đường nhỏ rất hẹp, xung quanh là rừng cây lộn xộn.

Con đường nhỏ này là con đường mà U Linh phát hiện vào lúc trước.

Gió thổi qua khuôn mặt một đoàn người, không biết từ lúc nào bầu trời bắt đầu đổ mưa.

Trải qua việc thả một lượng lớn khói bụi ô nhiễm của sáu ống khói thuốc phiện mỗi ngày, rừng cây xung quanh cũng đã sớm khô bại tàn lụi, ốc đảo duy nhất cách toà trang viên to lớn kia không xa.

So sánh với hoàn cảnh khô bại mờ tối xung quanh, tòa trang viên kia càng giống vương quốc truyện cổ tích đứng thẳng trong bóng đêm.

Đội ngũ tạm thời này chậm rãi đi từng bước về phía trước, nước mưa lạnh lẽo như mũi tên nhỏ tranh nhau chen lấn dựa vào cơn gió để chui vào cổ của bọn họ, đến mức loại cảm giác lạnh lẽo kia lan tràn từ cổ đến chỗ sâu trong áo lót.

Đèn pha to lớn thỉnh thoảng quét tới từ bốn góc của trang viên trước mắt, ánh sáng mạnh chiếu vào phiến lá trên cây cối xung quanh, hình chiếu nhánh cây khô bại dữ tợn vặn vẹo, nếu đổi lại là người tố chất tâm lý không được tốt, thường sẽ hết nhìn đông tới nhìn tây vào thời điểm này, sự sợ hãi tự nhiên sinh ra.

"Chú ý, chúng ta sắp tới rồi."

Giọng U Linh vang lên, trong tay trái của hắn ta đột ngột hiện ra một đoàn chùm sáng màu đen.

Trong đêm tối, không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy đoàn đồ vật đen sì này.

Vung tay ném đi, chỉ thấy ánh sáng màu đen biến ảo thành dáng vẻ một con mèo đen, nện bước chân nhẹ nhàng bước vào vách đá cuối con đường.

Triệu Khách chú ý tới nơi mà con mèo này đi qua sinh ra từng điểm huỳnh quang, lộ một con đường nhỏ mà người thường khó phát hiện ở trước mặt mọi người.

Bình Luận (0)
Comment