Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 666 - Chương 666. Quỷ Nương Nương

Chương 666. Quỷ nương nương Chương 666. Quỷ nương nương

Hoa bầu dục được xào hơi đổi màu, Triệu Khách nhanh chóng nhấc nồi lên, hai phụ bếp còn lại đứng bên cạnh Triệu Khách, một người đưa nguyên liệu, một người cầm đĩa.

Sau khi Triệu Khách thấy Maier đứng ở cửa phòng hơi ngạc nhiên, trên khuôn mặt tang thương nở nụ cười giản dị ngây ngô, cầm đĩa hoa bầu dục mới làm xong bước tới.

“Nếm thử đi!”

Trong đĩa ăn màu vàng là hoa bầu dục đã được xào chín, sau khi xào lăn xõa tung ra như hạt thông, chất thịt màu hồng nhạt khiến người nhìn cảm giác được một loại “mềm” như thạch.

Rưới lên nước sốt màu vàng óng, chút hành lá màu xanh rơi vào mỗi một góc chết của hoa bầu dục, khiến món ăn này được bao trùm một lớp áo ngoài phú quý hoa lệ.

Maier dám nói đây là món ăn khiến hắn ta thấy thèm ăn nhất trong đời.

“Đây là cái gì?”

Maier nhận lấy cái dĩa do quản gia đưa tới, đồng thời hỏi Triệu Khách, sở dĩ hỏi như vậy vì hắn ta luôn cảm thấy thứ này hơi giống thận người.

“Món ăn này tên là Phú quý kim hoa, nguyên liệu là thận heo.”

Lời nói của Triệu Khách khiến vẻ mặt Maier cứng đờ, hắn ta là một quý tộc, tất nhiên không ưa nội tạng động vật, chứ đừng nói là thận heo.

Nhưng một món ăn khiến hắn ta không chịu nổi lại quá hấp dẫn.

Cộng thêm phụ thân của hắn ta sẽ nhấm nháp món ăn này, đương nhiên hắn ta phải kiểm tra trước, bịt mũi ăn một miếng.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sau khi đặt miếng thận heo này vào trong miệng, con mắt Maier lập tức trợn tròn, không nói lời nào, nhưng có thể thấy hàm răng Maier đang tăng tốc nhai nuốt.

Đây là một loại hương vị khiến Maier không thể hình dung.

Cảm giác hàm răng của hắn ta càng nhai càng thơm, cảm giác càng sâu hơn, ngoại trừ một vị ngọt tươi thơm của nước tương, còn hương thơm của hoa bầu dục, cảm giác dai mềm.

Điều này khiến Maier không nhấm nháp ra mùi tanh mà hắn ta lo lắng.

“Ăn ngon!”

Sau khi Maier ăn xong, phát hiện khẩu vị của mình mở rộng, dứt khoát mặc kệ mùi khói dầu trong phòng bếp, ngồi trong phòng bếp nhấm nháp mỗi một món ăn một lượt.

“Đúng rồi, phụ thân ta ăn rất nhiều, nguyên liệu những món ăn này có đủ không?”

Lúc này Maier đột nhiên nhớ đến, hỏi Triệu Khách về vấn đề nguyên liệu.

Triệu Khách xua tay, tỏ vẻ điều này không phải vấn đề, nụ cười thật thà chỉ một dãy ruột già treo trên đầu tường: “Yên tâm đi, ta tìm được năm con heo ở trong hầm băng, tuyệt đối đủ!”

Ban đêm, ở một ngôi làng cũ sâu trong núi.

Trước cửa từng nhà treo đèn trắng, sắc trời còn đang hoàng hôn nhưng các nông hộ trong thôn đã khóa kỹ cửa sổ, có vài tiểu hài tử thò đầu ra nhìn, lập tức bị người lớn lôi vào.

“Không muốn sống nữa à, nhanh chóng về phòng, gặp phải Quỷ nương nương, cẩn thận ăn ngươi.”

Tiểu hài tử không hiểu Quỷ nương nương là gì nhưng có thể nghẽ rõ câu sẽ ăn nó, lập tức rụt cổ chui vào trong chăn.

Người lớn thổi đèn, trong phòng lập tức yên tĩnh lại nhưng mỗi người đều lắng tai nghe.

Trong khoảng thời gian này, trong thôn đã chết tám người.

Có một vị đạo sĩ đến đây, nói trên đỉnh núi gần nhất xuất hiện một ác quỷ tự xưng là Quỷ nương nương, pháp lực vô biên, hắn ta cũng không dám trêu chọc.

Hắn ta dặn bọn họ treo đèn lồng trắng, trước cửa bày hương án, cống phẩm, chờ Quỷ nương nương đến hưởng thụ cống phẩm, sau khi rời đi có thể bình an đại cát.

Đương nhiên, còn cần hai đồng nam nữ làm tế phẩm cho Quỷ nương nương.

Các thôn dân làm theo lời đạo sĩ này, dùng cách rút thăm để chọn hài tử hai nhà làm tế phẩm.

Lúc này sắc trời đã tối, từ xa đã nghe thấy tiếng trống vang lên đinh đang.

“Ô…”

Tiếng kèn trầm thấp, theo tiếng kèn là tiếng chiêng trống trình diễn.

“Ha ha ha! Quỷ nương nương, Quỷ nương nương, xương không bôi son phấn đỏ, Quỷ kiều nương mặt ngọc xấu hổ…”

Tiếng nói khe khẽ như tiểu nhi đeo lục lạc, một đám hài tử cởi truồng, trên đôi chân trần trụi buộc một đôi lục lạc, vừa nhảy vừa hát.

Tiếng cười vui sướng, nếu không thấy chân những hài tử này lơ lửng trên không trung, e rằng còn tưởng một đám trẻ con nhà ai lại nghịch ngợm như vậy.

Có vài thôn dân to gan không kiềm chế được sự tò mò, nằm sấp trên cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy những hài tử này nhào vào bàn thờ cúng trước cửa nhà, ăn từng miếng cống phẩm.

Lúc này một hài tử nhét màn thầu vào trong miệng, hình như phát hiện có người nhìn nó, đột nhiên ngẩng đầu cười một tiếng.

Trên một khuôn mặt xanh trắng nở nụ cười khiếp người, thân thể nhào về phía cửa sổ.

“A!”

Thôn dân giật mình, vội vàng trốn ra sau, kết quả trượt chân ngã xuống đất.

“Ha ha ha ha!”

Thấy thế, đám tiểu quỷ bên ngoài như có thể thấy, phát ra tiếng cười to giòn giã như chuồng đồng.

Mấy tiểu quỷ này ăn cống phẩm, chẳng mấy chốc đã thấy một đoàn người chậm rãi đi tới từ đằng sau.

Lá cờ trắng giơ cao giữa không trung, trên người mặc đồ tang mộc mạc, những người này đều đi chân trần không hề phát ra tiếng động, từng người cùi đầu, không ai nhìn rõ khuôn mặt như thế nào.

Một cơn gió lạnh thổi tới, thổi tiền giấy đầy trời, rơi xuống như tuyết rơi.

“Keng keng keng… Bong!” Tiếng chiêng càng ngày càng vang, một tiếng kèn trầm thấp theo tiếng chiêng trống quanh quẩn trong rừng núi tối tăm.

Bình Luận (0)
Comment