Chỉ thấy đằng sau là một cỗ kiệu lớn được 18 tráng hán để trần hai tay nhấc lên, khuôn mặt của những tráng hán này như ác quỷ, dữ tợn căm giận, cơ bắp cường tráng mạnh mẽ nhấc cỗ kiệu, tốc độ nhẹ nhàng thống nhất, mỗi một bước giẫm lên mặt đất cho người ta cảm giác kiên trì nặng nề mạnh mẽ.
Nhưng hết lần này đến lần khác sau khi đạp xuống lại không thấy vết chân của bọn họ trên mặt đất.
“Ôi chao, ông trời phù hộ!”
Một số thôn dân thấy thế mặt mũi trắng bệch, cảm giác cả người lạnh buốt hàm răng run lên cầm cập, quỳ trên mặt đất, yên lặng cầu khẩn ông trời phù hộ bọn họ bình an ở trong lòng.
Loáng thoáng thấy trong cỗ kiệu lớn kia có một bóng người mơ hồ, thân thể đầy đặn mê người trần truồng, nằm yên tĩnh trên chiếc giường trong kiệu, bàn tay như ngọc dính hạt sương, vuốt ve da thịt bóng loáng trắng nõn của mình, từ bắp đùi lên đến bộ ngực.
Trên đường cong no đủ thẳng tắp kia là hai viên đậu nhỏ còn chưa trường thành, bị ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thưởng thức.
Cảnh sắc này thật sự là một rừng hoa mai giữa u cốc, hai ngọn núi bạch ngọc mềm mại thơm ngát.
“Cha… Nương…”
Hai hài tử bị buộc trên cây cột đầu thôn kêu khóc.
Nữ nhân nằm trong kiệu nhìn hài tử khóc như con mèo mướp nhỏ, đôi môi màu đen hơi mở ra, đầu lưỡi dài nhỏ thè ra, kéo dài từ cánh tay đến tận ngón tay của nàng.
Nàng vén rèm kiệu màu trắng lên, trên khuôn mặt yêu mị nở nụ cười hài lòng.
Thấy mặt nữ nhân, hai hài tử đều bị dọa mất hồn, máu trên người đông kết, da thịt lạnh lẽo.
Phụ mẫu hài tử trốn trong bóng tối thấy cảnh này, mẫu thân đau đến tan nát cõi lòng, muốn kêu lên lại bị mấy thôn dân kéo vào trong phòng.
“Trời ơi, ngươi mở mắt ra mà xem!” Phụ thân hài tử ngã quỵ dưới đất, cầu xin trời xanh mở mắt.
Mấy thôn dân trong phòng thấy phụ thân hài tử dập đầu thật mạnh “bịch bịch bịch”, trong lòng cũng căm giận trời không có mắt.
Dù sao như vị đạo trưởng kia đã nói, Quỷ nương nương vô cùng mạnh mẽ, thần thông…
“Oanh!”
Lúc này, một tiếng ầm ầm to lớn khiến xung quanh rung động như trời đất sụp đổ vào ngày tận thế, khiến các thôn dân ngã lăn ra đất như sủi cảo rơi.
Chờ mọi người lấy lại tinh thần, bò dậy từ dưới đất, lại thấy bên ngoài lóe lên một tia sáng đỏ.
Phụ thân hài tử là người mở cửa phòng nhìn ra bên ngoài trước tiên.
Hắn ta choáng váng, ánh mắt đờ đẫn nhìn trước mắt, một cái quan tài đỏ thẫm từ trên trời giáng xuống, đập vỡ nát cỗ kiệu 18 người khiêng kia, về phần Quỷ nương nương…
Mọi người cúi đầu, chỉ thấy vị Quỷ nương nương thần thông quảng đại này đã bị nện hồn phi phách tán, chỉ còn lại một đống xương cốt vỡ vụn.
“Ông trời mở mắt!”
Nam nhân đờ đẫn môt lúc, quỳ bịch một cái xuống đất, nước mắt nước mũi ròng ròng, hung hăng dập đầu bịch bịch bịch.
Hắn ta vừa hô như thế, những thôn dân khác cũng tỉnh táo lại, đều quỳ xuống đất.
“Oa!”
Trước đó tiểu quỷ còn liên tục cười vui, bây giờ từng con rít gào, xoay người muốn bỏ trốn.
Nhưng bọn họ còn chưa động đậy đã nghe thấy một tiếng thở nhẹ, trong chốc lát cả người cứng ngắc ở nơi đó, không thể nhúc nhích chút nào, thời gian xung quanh như dừng lại vào thời điểm này.
Một bàn tay mềm mại như mỡ đông thò ra từ trong quan tài, ngón tay thon dài mảnh khảnh có ma lực khiến lòng người rung động, như một món đồ nghệ thuật tuyệt mỹ tinh khiết.
Nhẹ nhàng cong lên, chỉ thấy cỗ kiệu bị đập nát bấy như thời gian đảo ngược, lắp ráp lại một lần nữa.
Những tiểu quỷ chạy tứ tán kia như một bị một đôi tay vô hình kéo về, cỗ kiệu được nâng lên, chỉ thấy trong quan tài truyền ra giọng nói thăm thẳm trống rỗng của nữ nhân.
“Ta không thích màu trắng!”
Chỉ một câu không thích đã nghe “xoẹt” một tiếng, một dải lụa đỏ to bằng móng tay bay ra từ trong quan tài, theo gió mà to lên, lụa đỏ quấn quanh cỗ kiệu một vòng, trong chớp mắt kiệu trắng thành kiệu đỏ.
Quần áo trên người mười tám kiệu phu biến thành màu đỏ, ngay cả những lá cờ trắng phía trước kiệu trắng cũng biến thành màu đỏ chót đầy vui mừng.
Chỉ thấy lúc này, một sợi huỳnh quang yếu ớt bay ra từ trong quan tài, có thể thấy trong huỳnh quang có một khuôn mặt giống hệt Triệu Khách, sau khi quay xung quanh lượn vòng giữa không trung một vòng, nhanh chóng bay về hướng tây nam.
“Đi!”
Theo một tiếng đi.
Nhạc buồn biến thành nhạc vui, tiền giấy biến thành hoa đỏ.
Lúc này trên khuôn mặt Quỷ oa oa tinh nghịch cũng nở nụ cười vui mừng, không biết từ lúc nào trên tay có thêm một lẵng hoa, vừa vung hoa hồng ở ven đường vừa chạy về phía trước mở đường.
Vừa chạy vừa hát.
“Búi tóc xanh, kết song hoàn.
Hồng nhan mới điểm đẹp hơn hoa.
Xấu hổ lẫn e sợ ngủ cùng quân.”
Ở một bên khác, không biết vì sao Triệu Khách đột nhiên run lên, luôn cảm thấy hơi lạnh người, nói thầm: “Sao đột nhiên thấy sau lưng hơi lạnh?”
“Mang thức ăn lên đi!”
Lúc này quản gia thúc giục hạ nhân nhanh chóng mang đồ ăn lên, tất nhiên Triệu Khách không cần đi theo, sau khi quản gia phân phó người mang đồ ăn lên, rất vui vẻ đi đến bên cạnh Triệu Khách, bình tĩnh kín đáo đưa một món đồ cho Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn lên, hóa ra là một viên bảo thạch năng lượng hợp thành to bằng móng tay.