“Hắc hắc, Cẩu…” Vốn định nhiệt tình gọi tên của Triệu Khách, nhưng lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện cái tên Cẩu tử này hơi giống mắng chửi người.
Chỉ có thể lập tức sửa lời: “Đại sư, đồ ăn của ngài thật sự khiến ta mở rộng tầm mắt, nhưng… Đợi chút nữa có thể giữ lại một chút cho ta không!”
Triệu Khách nghe vậy bật cười, trên khuôn mặt giản dị hiện ra vẻ hiểu rõ, sau khi cho quản gia một ánh mắt cổ vũ, lại thấy quản gia rất vui vẻ dẫn người rời đi.
Thấy bọn họ đều đi xa, Triệu Khách để phân thân tiếp tục làm việc ở bên trên, tự đi vào hầm ngầm.
Sau khi mở cửa lớn hầm ngầm ra, Triệu Khách nhìn vào bên trong, khóe miệng không nhịn được co giật mấy cái, che trán: “Thượng đế, ta nên nói cho nó biết, ít nhất không thể ăn băng!”
“Đại sư, hôm nay ngài làm đồ ăn, thật sự khiến Bá Tước đại nhân ăn rất ngon miệng, ta hầu hạ Bá Tước đại nhân lâu như vậy, chưa từng thấy hắn ăn nhiều như hôm nay.”
Trong phòng bếp, quản gia ngồi trên băng ghế nhỏ nhìn Triệu Khách bận rộn trước bàn bếp, mở miệng khen ngợi.
Đương nhiên, lần này là lời khen ngợi phát ra từ trong lòng.
Phải biết rằng, ngày thường Bá Tước đại nhân không ăn được bao nhiêu thứ trên bàn tiệc, ngày thường mười cân thịt bò, ba cân lòng nướng cộng thêm năm phần gan ngỗng, một ít rượu vang đỏ đã coi là ít rồi.
Nhưng hôm nay lại khác, quản gia chưa từng thấy bữa cơm nào mà Bá Tước đại nhân lại ăn sạch sẽ tất cả đồ ăn.
“Đặc biệt là món tương… Cái gì cái gì tâm đó…”
“Quán tương tâm nê!”
Triệu Khách không quay đầu lại, cái muôi chậm rãi khuấy nồi canh đang ninh thuận theo chiều kim đồng hồ trong lửa nhỏ, chỉ thấy nước canh màu cam sôi lên ùng ục, kéo muôi lên, chất lỏng chảy xuống theo hình sợi, một mùi thơm ngọt ngào khiến người ngửi cảm thấy đầu lưỡi chua chua, còn chưa thấy đồ ăn đã thèm ăn.
“Đúng đúng đúng, Bá Tước đại nhân cảm thấy ăn quá ngon, đã nói phải ban thưởng một con dao thái bằng vàng cho ngài, đợi chút nữa chúng ta có thể đến khố phòng lấy.”
Nghe quản gia nói vậy, cái muôi trong tay Triệu Khách hơi khựng lại nhưng chẳng mấy chốc lại nhanh chóng khuấy đều, nước canh càng ninh càng đặc, hương thơm cũng càng ninh càng thơm.
Điều duy nhất khiến quản gia nghi ngờ là chỉ thấy nước canh nhưng không thấy món ăn khác.
Vừa rồi ở trong đại diện, quản gia ngửi hương thơm một lúc lâu cũng gần chết đói.
Khó khăn lắm mới hầu hạ Bá Tước đại nhân đi ngủ, hắn ta ngựa không ngừng vó chạy tới đây, quả nhiên, Triệu Khách thật sự chờ hắn ta ở đây.
Nhưng Triệu Khách nói đồ ăn thừa đã bị các phụ bếp chia cho những thủ vệ kia, hắn tự mình xuống bếp, nấu một món mới cho quản gia.
Chờ gần nửa ngày cũng không thấy đồ ăn được đưa lên, trong lòng quản gia không nóng nảy là giả nhưng cũng không tiện thúc giục, chỉ có thể đứng bên cạnh nói: “Đại sư, ngài đang làm món gì thế?”
“Cạch cạch…”
Triệu Khách nhẹ nhàng gõ cái muôi trên tay vào cạnh nồi hai cái.
Chợt tắt lửa, đi đến trước mặt quản gia, cười nói: “Ta đặc biệt chuẩn bị món ăn cho quản gia, một món ngon được làm riêng cho ngài, Kim tinh hầu não.”
“Óc khỉ??”
Quản gia ngạc nhiên, chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ta, long trọng giới thiệu: “Đúng, món ăn này nhất định phải giết ngay ăn ngay, gõ vỡ đầu khỉ, dội nước sốt nóng hổi sôi trào vào, tươi ngon nguyên chất nguyên vị là món quà đến từ thiên nhiên, cảm giác khi cho vào miệng như ngậm da thịt thiếu nữ vào trong miệng, dường như có vô số thiếu nữ dùng thân thể vây quanh vị giác trên đầu lưỡi của mình, chỉ có người vô cùng thông minh như quản gia đại nhân mới có thể được hưởng thụ đãi ngộ như thế.”
“Giống như da thịt thiếu nữ…”
Quản gia nghe Triệu Khách giải thích, tuy đồ ăn vẫn chưa vào miệng nhưng trong đầu đã bắt đầu suy nghĩ xa xôi.
“Ầm ầm ầm…”
Đúng lúc này, trong hầm ngầm đột nhiên vang lên một tràng tiếng động ầm ầm.
“Đó là cái gì?”
Quản gia ngạc nhiên đứng bật dậy, nhưng lại bị Triệu Khách nhẹ nhàng kéo ngồi xuống ghế: “Đương nhiên là nhân vật chính của món ăn này rồi.”
Chỉ thấy Triệu Khách nói xong, bắt đầu buộc khăn lên cho quản gia.
Quản gia gật đầu, dường như đã hiểu ra, nhếch môi cười một tiếng, thúc giục: “Được được được, nhanh nhanh nhanh, ta đã đợi không kịp rồi!”
“Được, đến ngay!”
Ánh mắt Triệu Khách bao phủ một tầng sương lạnh, vung thiết chùy trong tay lên, gõ thẳng một chùy vào cái trán hói của quản gia.
“Ăn cơm, ăn cơm…”
Lúc này, chỉ thấy Đồ phu chi hạp dưới hầm ngầm đang di chuyển thân thể to lớn của mình, leo ra từ phía dưới, con mắt nhìn chằm chằm hình ảnh máu me đầm đìa trước mắt, không nhịn được nhếch miệng thè lưỡi ra.
“Xì xì…”
Một dải khói trắng bốc lên, chỉ thấy trên bàn đá đốt nóng có ba miếng bò bít tết chiên đang phát ra tiếng xèo xèo.
Ba người Tề Lượng, Đại Trùng, Quỷ Cơ nhìn chằm chằm ba miếng bò bít tết, không nhịn được nuốt nước bọt.
Vì né tránh thủ vệ tuần tra, bọn họ chờ đợi tròn một ngày trong giếng mỏ, trong bụng đã sớm mất sạch chất béo, cũng may Đại Trùng chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn ở trong sách tem.