Mọi người từ bỏ lãng phí thời gian ở chỗ này, ngược lại đi cứu ở những chỗ càng lớn hơn.
Nhưng Tề Lượng không hề từ bỏ, kết quả thật sự có người sống được cứu ra.
Đây cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này, trong một đêm Tề Lượng đã cứu hơn mười người, mỗi lần chỗ Tề Lượng đào sẽ xuất hiện hy vọng sống sót.
Trong lúc vô thức, danh tiếng của Tề Lượng trong đám thợ mỏ cũng càng ngày càng cao.
Bình thường chỗ mà Tề Lượng xuất hiện, cứ như một ngọn đèn sáng.
Bóng dáng của hắn ta chiếu sáng hy vọng của mọi người, lúc đào cũng đặc biệt ra sức.
"Tề ca, ngươi uống miếng nước!"
Có người tiến lên, nhân lúc Tề Lượng đi xuống từ khe hở đống đổ nát, vội vàng cầm một bát nước, lại lấy ra hai miếng bánh mì đen muốn Tề Lượng nghỉ ngơi một chút, hắn ta đã bận rộn cả đêm.
Tề Lượng gặm hai miếng bánh mì trên tay, cũng không chê bánh mì có mùi thiu thối, uống một hớp nước, xoay người lại lao đến nơi tiếp theo.
"Tiểu tử này điên rồi?"
Thấy Tề Lượng lao qua đống đổ nát, Đại Trùng không nhịn được liên tục lắc đầu, cảm thấy làm như vậy không có ý nghĩa.
"Ngươi chưa từng thấy lúc hắn bị điên!"
Quỷ Cơ đứng bên cạnh đã tập mãi thành thói quen, lúc trước nàng cũng như vậy, bị Tề Lượng lôi ra từ trong cơ quan mới có thể sống đến nay.
Lúc ấy nàng đã chuẩn bị kỹ càng đánh lén Tề Lượng, bời vì con tem hệ thánh quang trên tay Tề Lượng quá hiếm.
Nhưng không cẩn thận bị cơ quan nhốt lại, suýt nữa chết ở bên trong, kết quả Tề Lượng lại cứu nàng ra.
Cuối cùng hai người liên thủ, mới trốn ra khỏi ngôi mộ kia.
Sau khi hai người trốn ra, Tề Lượng ngồi ở trước mặt nàng cười ngu ngốc.
Nàng đã giấu tay ra sau lưng, âm thầm lấy dao găm ra.
Nhưng Tề Lượng lại trị liệu vết thương giúp nàng trước.
Khi đó, Quỷ Cơ mắng hắn ta là thằng điên.
Tuy ngoài miệng mắng chửi, nhưng Quỷ Cơ lại thu thanh chủy thủ trên tay vào.
Lần đầu tiên nàng cảm giác được trong thế giới lạnh băng này có một tia ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người.
Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy nàng cũng là ngốc nhưng có lẽ đây là sự hấp dẫn từ nhân cách của Tề Lượng.
Sự hấp dẫn có thể khiến ngươi yên tâm giao mạng cho hắn ta, đây gọi là sự hấp dẫn của tốt bụng.
"Hừ hừ, nhưng ta lại hơi bắt đầu thích tên điên này rồi!"
Đại Trùng nhìn bóng lưng Tề Lượng, trong lòng đột nhiên hơi ghen ghét.
Mặc kệ là kẻ ngu hay kẻ điên, có thể làm đồng bạn với loại người này là một chuyện rất vui vẻ.
Lúc này, chỉ thấy một đội thủ vệ tuần tra nhanh chóng chạy tới từ chỗ không xa.
Thấy thợ mỏ còn đang đào móc đống đổ nát, không nói lời gì, lập tức xông lên đánh đập một trận.
"Dừng tay, lập tức đi đào khoáng, đừng lãng phí thời gian nữa, nhiệm vụ của các ngươi trong tháng này tăng lên gấp hai, nhất định phải hoàn thành!"
Lúc thủ vệ tuần tra nói lời này, đã dán một tờ bố cáo.
Ra lệnh mọi người ập tức đi lấy quặng, từ bỏ tất cả việc nghĩ cách cứu viện, tu sửa, phải đi đào khoáng ngay bây giờ.
Đám thợ mỏ xung quanh im lặng một hồi, chợt bộc phát ra một trang tiếng vặn hỏi như thủy triều.
"Các ngươi nói cái gì? Mỏ đã bị hủy, bây giờ đào cũng không đào được cái gì, nhiều người còn sống như vậy, vì sao không cứu người trước!"
"Đúng vậy, chúng ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ mỏ tháng này, dựa vào cái gì phải thêm gấp đôi."
"Chúng ta cần dược phẩm, quá nhiều người bị thương, các ngươi lại để chúng ta đi đào khoáng, đào con mẹ ngươi!"
"Pằng."
Đối mặt với tiếng chất vấn của mọi người, đột nhiên một tiếng súng vang lên, đầu tên thợ mỏ hung hăng dẫn đầu lập tức nổ tung.
"Ta không nói đùa, lập tức đi làm việc!"
Thủ vệ buông họng súng còn bốc lên khói lửa trên tay ra.
Phía trên đã dặn dò, nếu hôm nay không khởi công.
Ngày mai đám thủ vệ bọn họ sẽ bị đưa vào khu mỏ quặng để đào khoáng.
Loại chuyện này thật sự một cơn ác mộng với bọn họ.
Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến một đám thợ mỏ đờ đẫn ngay tại chỗ.
Việc thủ vệ quang minh chính đại giết người đã là việc bao nhiêu năm trước.
Lúc này, một tràng tiếng xé gió vang lên, một hòn đá bay qua, đập vào trán thủ vệ khiến máu bắn tung toé.
Lập tức vang lên một tiếng hét thảm thiết, xương lông mày của thủ vệ bị đập ra một vết rách, máu tươi chảy ròng.
"Ai!" Thủ vệ nhìn quanh.
"Các ngươi còn là con người không? Động đất lớn như vậy, các ngươi không giúp đỡ, còn muốn càng nhiều người chết ở bên trong?"
Mọi người quay đầu thấy Tề Lượng ôm một hài tử, đi ra từ trong đống đổ, trên tay cầm một cục đá, lạnh lùng căm tức nhìn thủ vệ.
"Tề ca nói hay lắm!"
Thấy Tề Lượng, trên mặt những thợ mỏ này không nhịn được thả lỏng thở dài như tìm được người đáng tin cậy.
Chỉ thấy Tề Lượng đặt hài tử trong ngực xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm thủ vệ này, từng bước một tới gần, nói: "Hôm nay ta sẽ không làm việc, không chỉ hôm nay, sau này cũng không!"
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì!"
Thấy Tề Lượng đi tới, cặp mắt kia tức giận như là một con sư tử nổi giận, mỗi một bước đều khiến người ta cảm nhận được lửa giận của hắn ta, như một ngọn núi lửa sẽ nổ tung bất cứ lúc nào.