Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 678 - Chương 678. Lòng Người Khó Dò (2)

Chương 678. Lòng người khó dò (2) Chương 678. Lòng người khó dò (2)

Lý gia vừa nói xong, sắc mặt Tề Lượng đứng ở phía sau không xa lập tức trở nên khó coi, muốn mở miệng lại bị người ta kéo cánh tay, quay đầu nhìn là mấy thợ mỏ.

Bọn họ lắc đầu với Tề Lượng, ra hiệu không nên cắt đứt việc đàm phán của Lý gia và Maier.

Tề Lượng thấy thế không nhịn được nghẹn một hơi trong ngực, một loại dự cảm xấu lập tức tuôn ra trong lòng.

Ngẩng đầu nhìn quanh, quả nhiên, lúc những thợ mỏ kia nghe thấy Lý gia nói điều kiện, trong mắt không khỏi sinh ra ánh sáng khát vọng.

Thấy thế, trái tim Tề Lượng lập tức lạnh lẽo.

Sự xuất hiện của Lý gia khiến sự bùng nổ đã ấp ủ thật lâu của Tề Lượng như tàn thuốc vứt trên mặt đất, bị vô tình giẫm đạp ma sát trên mặt đất, tan thành mây khói.

Lúc đầu có lẽ dựa vào một bầu nhiệt huyết, châm lửa suy nghĩ muốn tự do trong lòng những thợ mỏ này.

Kết quả hiện tại Lý gia tiếp quản phần đàm phán sau đó của Tề Lượng, ném ra lợi ích chắc chắn có thể dao động suy nghĩ trong lòng những công nhân này.

"Tốt, ta sẽ cho dược vật, còn phương diện đồ ăn, ta đã chuẩn bị trong đường hầm gần đây."

"Về phần Phủ huyết kim, ta sẽ phái người đặc biệt thống kê, nếu các ngươi có thể hoàn thành đúng hạn, ta có thể phát cho các ngươi gấp ba Phủ huyết kim!"

Maier nói hết lời, những công nhân đứng bên cạnh Tề Lượng nghe được đều thở hổn hển.

"Mọi người đều nghe được, công xưởng đã bằng lòng đền bù tổn thất cho chúng ta, hiện tại mọi người chuẩn bị, một vài người có chút thương tổn trên người ở lại chăm sóc thương binh, tìm kiếm người sống sót, những người khác đều xuống mỏ cho ta!"

Sau khi Lý gia lên tiếng, thợ mỏ xung quanh nhao nhao ném đồ trong tay đi, bắt đầu chuẩn bị xuống mỏ.

Tề Lượng nhìn đám người Chu thúc bên cạnh cũng hành động theo, đưa tay bắt lấy cánh tay Chu thúc: "Các ngươi! Chu thúc, chẳng lẽ các ngươi không muốn về nhà? Lấy những tờ giấy lộn kia thì có ích lợi gì?"

Lão Chu bĩu môi một cái, không nhịn được đẩy Tề Lượng ra, nhìn tên tiểu tử mao đầu Tề Lượng này, lời lẽ sâu xa nói: "Ngươi còn rất trẻ, cái gì cũng là giả, tiền mới là thật, gấp ba Phủ huyết kim bằng ba năm ngươi làm ở chỗ này, cầm tiền trở về không tốt sao?"

"Đúng đấy, ta nói tiểu tử nhà ngươi bướng bỉnh như vậy, lời nói của Chu thúc đều muốn tốt cho ngươi!"

Có người mở miệng khuyên bảo Tề Lượng, thậm chí tiến lên lôi kéo hắn ta nói: "Đừng ngốc nữa, đi thôi, xuống mỏ làm việc còn có đồ ăn ngon!"

Đầu tiên Tề Lượng ngạc nhiên một lúc, sau đó vung tay hất cánh tay trên người ra, đôi mắt nhìn chằm chằm một đoàn người Chu thúc, bờ môi cũng run lên: "Vậy... Bọn họ thì sao, nơi này còn có người chôn ở phía dưới, các ngươi không cứu hả?"

Đám người Chu thúc dừng lại, quay đầu nhìn Tề Lượng, ánh mắt người từng trải nhìn Tề Lượng từ trên xuống dưới, khiến Tề Lượng rất không thoải mái.

Cuối cùng một tên công nhân ngày thường có quan hệ khá tốt với Tề Lượng không nhịn được tiến lên, khẽ nói: "Ngu ngốc, nếu không tại sao nói ngươi ngốc, chết thì đã chết, chúng ta còn sống lấy tiền là được, chết thêm một người, ngươi lấy thêm một phần!"

"Hít!"

Tề Lượng trợn mắt, suýt nữa nghi ngờ mình có nghe nhầm hay không.

Nhưng công nhân tiếp tục nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi không có người thân gì, đến lúc đó tùy tiện tìm một vài xác chết dập đầu với bọn họ, nhận kết nghĩa, chúng ta làm chứng cho ngươi, tiền trợ cấp cũng thuộc về ngươi."

Ngụ ý, đừng nói cứu người, đám người bọn họ ước gì người bị chôn phía dưới chết nhiều một chút.

Về phần những người được cứu ra trước đó, lúc này trong lòng vừa thấy may mắn, ngoài ra cũng có suy nghĩ như vậy.

Một luồng khí lạnh theo cổ họng chạy vào phế phủ của Tề Lượng, cảm giác lạnh lẽo rùng mình khiến Tề Lượng cảm giác cả người như tiến vào hầm băng, lạnh thấu tim gan.

Đều nói lòng người khó lường nhưng lúc mọi người thật sự xé toạc vẻ ngoài, để lộ ra một mặt xấu xí của mình, sự tàn khốc đó khiến Tề Lượng cảm thấy hoảng sợ.

Nhìn sắc mặt Tề Lượng lúc xanh lúc trắng, thảm không còn nét người, đôi mắt nhìn một đoàn người Chu thúc, đôi mắt lạnh lùng của bọn họ khiến Tề Lượng đột nhiên cảm thấy bọn họ thật xa lạ.

Dưới chân mềm nhũn, Tề Lượng cảm thấy trước mắt trời đất quay cuồng, thân thể ngã thẳng xuống đống đổ nát.

Ở một bên khác, mấy đầu bếp và hạ nhân xử lý mấy thứ linh tinh, đi đến bên cạnh đường hầm.

Lúc này dáng vẻ của Triệu Khách đã từ lão đầu biến thành một trong năm vị phụ bếp ban đầu.

Vì đầu bếp không đủ, cho nên tạm thời điều động phụ bếp trong sơn trang.

Hắn đã lấy được chỗ tốt, đương nhiên Triệu Khách sẽ không ở lại trong trang viên có thể bị bại lộ bất cứ lúc nào, hắn chuyển thân phận của mình thành phụ bếp, đi theo đến đây nấu cơm.

Trong số người đi theo còn có mấy đầu bếp nấu cơm cho hạ nhân và hạ nhân trong sơn trang.

Những đầu bếp nấu ăn cho thợ mỏ đã sớm người chết kẻ tàn phế trong vụ động đất, chỉ có mấy người bọn họ có thể làm cơm.

Nhưng nhìn đường hầm trước mắt có nhiều người như vậy, sắc mặt những đầu bếp này cũng không đẹp mắt.

Bình Luận (0)
Comment