Ngón tay Lý gia ném đi, một ngọn lửa lượn vòng giữa không trung, rơi vào xác chết xung quanh.
"Ầm ầm..."
Ánh lửa lập tức chiếu sáng xung quanh, lúc này Triệu Khách mới nhìn rõ ràng xung quanh có rất nhiều xác chết, nam nữ đủ cả bị chồng chất cùng một chỗ như đồ bỏ đi, chuẩn bị đốt cháy.
Nhiệt độ ánh lửa càng lúc càng lớn, theo nhiệt độ bắt đầu lên cao, thậm chí Triệu Khách đã cảm giác được da thịt của hắn bắt đầu phát ra tiếng xèo xèo.
Mỡ dưới da bắt đầu bị ngọn lửa nướng ra, theo lỗ chân lông bị nướng cháy, tràn ngập ra thịt mùi thơm.
Nhìn ánh lửa càng lúc càng lớn, lúc này tinh thần căng cứng của Triệu Khách dần thả lỏng từng chút một, ánh mắt trở nên lười nhác.
Ảo giác?
Lúc này suy nghĩ của Triệu Khách bắt đầu nhanh chóng chuyển động, dưới nhân cách Lười biếng, thỉnh thoảng trong con mắt Triệu Khách lấp lóe một số suy nghĩ kỳ quái.
Ảo giác ảnh hưởng đến thị giác, khứu giác, vị giác, thính giác, cảm giác, cũng có thể để hắn trải nghiệm cảm giác bị lửa thiêu đốt trước mắt.
Nhưng Triệu Khách có thể chắc chắn đây không phải ảo giác.
Hắn có con tem “Linh hồ”, năng lực bị động là thủ hộ linh hồn đủ để miễn dịch phần lớn ảo giác, cho dù miễn dịch không được cũng khiến hắn giữ được tỉnh táo.
"Không phải ảo giác nhưng đây không phải thân thể của ta..."
Triệu Khách nhìn chằm chằm thân thể của mình bị đốt cháy từng chút một, đây là một thân thể gầy ốm, hoàn toàn khác với thân phận mà không gian khủng bố sắp xếp cho hắn, chắc là thân thể một hài tử.
Sau khi thấy rõ thân thể trước mắt, hai mắt Triệu Khách nhìn chằm chằm xung quanh, hắn không thể nói chuyện, lại không ảnh hưởng giọng nói của hắn, bởi vì hắn đã nghĩ ra đáp án.
"Ngoại trừ ảo giác có thể ảnh hưởng đến năm giác quan của ta, cũng chỉ có một đáp án, trí nhớ! Tuy không biết ngươi làm như thế nào, nhưng nếu đây là trí nhớ của ngươi, vậy... Ta không ngại nhìn xem!"
Lúc Triệu Khách nói chuyện đã nhắm mắt lại, những trí nhớ nghĩ lại mà sợ bị Triệu Khách phong tỏa dưới đáy lòng điên cuồng tràn ra như là thuỷ triều cuồn cuộn.
"Lửa thiêu đốt sao có thể so sánh được cơn giận trong trong lòng ta, ngươi không ngại nhấm nháp hương vị một bát cháo thịt băm đi."
Sâu trong trí nhớ, cửa phòng bị đẩy ra, Triệu Khách khô gầy bưng một bát cháo thịt nóng hôi hổi, ngơ ngác đứng ở trước cửa.
Trong căn phòng trước mặt loang lổ vết máu, đầu một nữ nhân bị treo ở giữa không trung.
Dưới cổ chỉ còn lại duy nhất một cây xương sống máu me đầm đìa.
Trong cặp mắt trống rỗng kia không còn sự tốt bụng như thiên sứ của nàng, mà trống rỗng, vô thần nhìn chằm chằm hắn đang đứng ở trước cửa.
Mặc dù ngươi nói cho nàng biết bao nhiêu lần, ở thế giới mạnh được yếu thua này không cần thiên sứ như nàng.
Nhưng khi thật sự thấy nàng chết trước mặt ngươi, dường như có một bàn tay vô hình nắm thật chặt trái tim của ngươi.
"Két..."
Trong ngọn lửa trước mắt vang lên một tiếng vỡ nát, ngọn lửa và xác chết xung quanh bắt đầu mơ hồ từng chút một.
"Ngươi cẩn thận nghe... Có phải có thể nghe thấy tiếng bọn họ húp cháo càng to hơn lúc trước không."
Xẹt xẹt...
Trong căn phòng lớn như vậy, tiếng những hài tử kia tranh ăn cháo thịt trong nồi càng ngày càng vang.
Tiếng động khiến người ta nổi điên tức giận, gào thét trong toàn bộ thính đường, chợt lại bị một đám ác ma vây quanh vô tình chà đạp dưới chân.
"Ngươi hãy trải qua nỗi đau khổ của ta!"
"A!"
Một tiếng rít chói tai khiến Triệu Khách tỉnh lại từ trong trí nhớ, một đoàn bóng dáng màu đen nhảy dựng lên từ trên đỉnh đầu Triệu Khách, quay người phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, không phải muốn chạy, mà là không chịu nổi hình ảnh mình đang thấy, đang điên cuồng cào đầu mình.
Ngay cả ác quỷ cũng không chịu nổi sự đau khổ kia, đây là thế giới nội tâm của Triệu Khách.
Triệu Khách nhìn chằm chằm tiểu quỷ trước mắt, hắn vặn vẹo cổ, ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, lúc này mới phát hiện bọn họ căn bản không tiến vào công xưởng, mà đang đứng ở trước cửa sơn trang.
Người đứng trước cửa sơn trang không chỉ có hắn, còn có ba người Tề Lượng và U Linh.
Trên đầu mỗi người đều nằm sấp một hài tử gầy như khỉ, đang không ngừng phun ra đầu lưỡi dài nhỏ, thăm dò vào chỗ sâu theo mũi miệng của bọn họ.
Sau khi Triệu Khách tỉnh táo lại, tên tiểu quỷ nhảy xuống từ trên người hắn cuộn người thành một đống, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Triệu Khách.
Đúng vậy, nó rất đau khổ, mỗi lần nhớ tới cảm giác đau khổ khi thân thể của mình biến thành than cốc từng chút một, đều khiến nó căm hận bất bình.
Chỉ là trải nghiệm trong trí nhớ của Triệu Khách, việc khiến người ta sợ hãi hơn cái chết lại là một bát cháo thịt băm.
Nghĩ tới hình ảnh trong trí nhớ, bị người ta cưỡng ép rót hết bát cháo thịt, đủ loại cảm xúc tiêu cực gồm tức giận, bi thương, bực bội, tuyệt vọng, căm hận, chán ghét nổ tung trong đầu nó, hoàn toàn đổi mới sự hiểu biết của nó với đau khổ.
Triệu Khách không để ý tên tiểu quỷ này, ánh mắt nhìn về phía đám người Tề Lượng bên cạnh.