Trên đầu mỗi người đều có hài tử khô gầy như que củi, hai tay hai chân ôm thật chặt đầu của bọn họ, hai tay che ánh mắt của bọn họ, hai chân thì che lỗ tai của bọn họ, đầu lưỡi dài nhỏ chui vào theo miệng, lại nhô ra từ trong lỗ mũi.
Mùi hôi thối không vung đi được cũng phát ra từ đây.
Trên mặt mỗi người lộ ra vẻ dữ tợn tàn nhẫn, vẻ mặt đầy đấu tranh, rất đau khổ, đang trải qua sự tra tấn khi đám tiểu quỷ này còn sống!
Lúc này có một vài tiểu quỷ đang nhắm mắt lại, tham lam hút trí nhớ tốt đẹp của ký chủ dưới người, vẻ mặt say mê không khác những kẻ nghiện trong tiệm thuốc phiện chút nào.
Cho dù Triệu Khách đã tỉnh lại ở bên cạnh, cũng là ngoảnh mặt làm ngơ.
"Phi!"
Trong chốc lát, Triệu Khách xiết chặt lông mày, nghĩ đến mùi hôi thối không vung đi được trước đó hóa ra là như vậy, trong dạ dày không khỏi cuộn trào, hung hăng phun ra một ngụm nước miếng.
Triệu Khách cũng mặc kệ đám người Tề Lượng, đi đến trước mặt tiểu quỷ co quắp trong góc tường, kích hoạt Phệ hồn thuật, trong lòng bàn tay mở ra một cái miệng, đầu lưỡi dài rộng "xẹt xẹt" liếm láp trên đầu tiểu quỷ.
"Trong trí nhớ của ngươi, khuôn mặt nam nhân cuối cùng là ai?"
Đầu lưỡi thô to đập vào cái trán trụi lủi của tiểu quỷ này, so sánh với mùi hôi thối trên người tên này, Triệu Khách càng muốn biết vì sao trong trí nhớ tên tiểu quỷ này lại xuất hiện khuôn mặt Lý gia.
Đối mặt với câu hỏi với Triệu Khách, hai tay tiểu quỷ không ngừng cào trên mặt đất, nhưng vẫn không thể biểu đạt ra ý của nó.
"Không biết nói chuyện?"
Thấy tiểu quỷ như không thể biểu đạt rõ ràng, Triệu Khách dứt khoát không lãng phí thời gian với nó, chỉ thấy đầu lưỡi thô to như mãng xà cuốn vào cổ tiểu quỷ, một phát hút vào trong mồm.
"Rắc rắc rắc... Phi!"
Theo một tràng tiếng nhai, một quả cầu sinh mệnh đen thui xuất hiện trên tay Triệu Khách.
Thu lại viên hạt châu này, Triệu Khách nhìn đám người Tề Lượng còn đắm chìm trong trí nhớ, vung Nhiếp nguyên thủ lên một bàn tay đập những tiểu quỷ này xuống mặt đất.
Không có tiểu quỷ này, không lâu sau mấy người Tề Lượng dần bắt đầu khôi phục ý thức.
"Ôi chao!"
Cũng không biết Quỷ Cơ nhìn thấy cái gì, hai tay đột nhiên nhào tới trước một cái, sau khi vồ hụt mới đột nhiên giật mình tỉnh lại.
"Xảy ra chuyện gì? Không phải ta đã chết sao?"
Quỷ Cơ nhìn hai tay trống rỗng, không nhịn được nghi ngờ.
"Ọe..."
Lúc này, mấy người khác cũng lục tục giãy giụa tỉnh lại từ trong trí nhớ, vẻ mặt mấy người trở nên quái dị.
Đặc biệt là miệng, hương vị chát chát khiến bọn họ vô cùng buồn nôn.
"Phi, cái này... Mẹ nó vị gì!" Vẻ mặt Đại Trùng đau khổ, cảm giác miệng hắn ta như vừa liếm qua 100 đại hán, vừa ghê vừa khai, đầu lưỡi sắp không phải của hắn ta.
"Đều súc miệng đi."
Triệu Khách lấy nước từ trong sách tem đưa tới, đồng thời chỉ xác tiểu quỷ trên mặt đất, giải thích cho bọn họ.
Hắn đã dùng Nhiếp nguyên thủ dọn dẹp sạch sẽ hương vị trong miệng.
Nhưng sau khi đám người Tề Lượng tỉnh lại, Triệu Khách không thể sử dụng Nhiếp nguyên thủ nữa.
Về phần nước có thể rửa sạch sẽ mùi xác thối này hay không, Triệu Khách cũng không biết.
Sau khi biết sự thật từ chỗ Triệu Khách, bao gồm cả Tề Lượng trước mắt, sắc mặt mấy người lúc sáng lúc tối, ngay cả người thô kệch như Quỷ Cơ cũng không chịu được nằm rạp trên mặt đất nôn một trận.
"Hóa ra là trí nhớ, chẳng trách thuộc tính bị động trong sách tem của ta không kích hoạt." Tề Lượng súc miệng, trong lòng lại hơi hiểu ra.
Sau khi U Linh tỉnh lại, đặt mông ngồi dưới đất, lấy nước từ trong sách tem không ngừng súc miệng, muốn loại bỏ mùi hôi thối trong miệng.
Sau khi nghe Triệu Khách giải thích, gật đầu nói: "Lúc ấy ta đứng từ xa đã thấy sau lưng các ngươi có cái gì đó, ta muốn nhắc nhở các ngươi nhưng gọi nửa ngày các ngươi cũng không nghe được."
"Lúc đó ngươi chạy cái gì?"
Triệu Khách cũng rất kỳ quái, lúc ấy U Linh vừa chật vật phi nước đại giữ mạng, không ngừng kích hoạt tem năng lực, nhưng bọn họ cũng không thấy có thứ gì đang đuổi giết hắn ta?
"Các ngươi không nhìn thấy là vì lúc ấy các ngươi đã bị che mắt, ta thật sự bị đuổi giết nhưng ta không diễn tả được cụ thể là cái gì, tóm lại thứ đồ chơi kia rất đặc biệt."
Nghĩ tới cảnh tượng mà hắn ta thấy trước đó, U Linh không nhịn được rùng mình một cái.
"Tiếp theo làm sao bây giờ, phải đi vào à?"
Nhìn sơn trang trước mặt, Quỷ Cơ mở miệng dò hỏi.
"Các ngươi đi vào đi, ta muốn về công xưởng nhìn xem."
Triệu Khách không quá hứng thú với bên trong sơn trang, tuy hắn còn có ba phân thân ở bên trong, hơn nữa đều ở trạng thái mất liên lạc, thậm chí hắn còn chưa thu hồi phân hồn thả ra.
Nhưng hiện tại Triệu Khách càng có một loại trực giác rất mãnh liệt, chắc chắn chân tướng liên quan đến công xưởng phía dưới sáu ống khói tinh luyện.
Mấy tiểu quỷ này đưa bọn họ đến đây, hình như cũng vì che giấu điều gì đó.
"Đã tới đây rồi còn trở về quá lãng phí thời gian, không bằng..."
Quỷ Cơ nói còn hết câu, đã bị Triệu Khách ngắt lời: "Không, ta đi một mình"
Lúc Triệu Khách nói chuyện đã bắt đầu chỉnh lại quần áo trên người, sau khi bảo đảm trên người không có khe hở để thạch tinh phấn bay vào, lại chuẩn bị đứng dậy rời đi.