Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 690 - Chương 690. Đây Không Phải Tay Của Ta

Chương 690. Đây không phải tay của ta Chương 690. Đây không phải tay của ta

Thử hỏi đổi lại là ngươi đi nhà xí, nhìn xuyên qua khe cửa ra ngoài thấy một con mắt đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngươi, ngươi có cảm giác gì?

Vô thức cách cửa phòng đạp một cái.

Cửa phòng trước mắt như tờ giấy mỏng bị Triệu Khách đá ra một lỗ thủng.

Nhưng phản ứng của bóng đen sau cửa cũng rất nhanh chóng, nghiêng người trốn một cái đã vội vàng bỏ chạy.

Thấy bóng đen chạy trốn, Triệu Khách tỉnh táo lại từ sự choáng váng ngắn ngủi, đẩy cửa phòng ra đuổi theo.

Mặc kệ là người hay quỷ, Triệu Khách có một loại cảm giác, có lẽ tên này cũng là manh mối quan trọng để giải câu đố.

"Rầm rầm rầm..." Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng vang.

Triệu Khách cất bước như tiễn, đưa tay dùng Nhiếp nguyên thủ nắm về phía bóng đen, nhưng chỉ thấy bóng đen trước mắt đột nhiên lách người sang bên trái khiến Triệu Khách bắt hụt.

"Đáng chết!"

Một kích không trúng, Triệu Khách giậm chân một cái, thân thể tăng tốc xông lên, nhưng lúc này bóng đen kia đột nhiên lao ra từ ngã rẽ.

Thậm chí Triệu Khách không kịp trốn tránh, lập tức nghiêng người về phía sau, trở tay đập một quyền về phía đối diện.

Một tiếng vang nặng nề, hình như đối phương cũng không yếu thế, một tay khóa trái nắm đấm của Triệu Khách, thân thể nhảy dựng lên, nhấc chân dùng đầu gối đạp.

"Bịch bịch bịch!"

Ba đấm hai đạp, giao thủ trong thời gian ngắn ngủi, trên mặt Triệu Khách đã chịu hai cú đấm, khóe mắt bị đánh rách, lông mày xiết chặt, trong mắt sinh ra sát cơ, tâm niệm vừa động Tuyết Cơ Tử đột nhiên ra khỏi vỏ, một chân đạp qua, mượn phản lực đón bóng đen chém xuống.

"Đinh tự hồi sát!"

"Thánh quang trảm!"

Ánh sáng mạnh khiến trước mắt hai người đột nhiên sáng lên, Triệu Khách và Tề Lượng lập tức ngạc nhiên, đồng thanh nói: "Là ngươi!"

"Sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Triệu Khách lùi nửa bước kéo giãn khoảng cách với Tề Lượng, ánh mắt đề phòng.

Thật ra trong lòng hắn cũng không thích Tề Lượng đi theo hắn, dù biết hắn ta là người thành thật nhưng xưa nay Triệu Khách không tin tưởng tính tình của đối phương.

Tề Lượng ngạc nhiên một lúc, lấy ra một chiếc đèn từ trong sách tem, chiếu sáng bóng tối xung quanh.

Sau khi xác định trước mắt là phụ bếp, Tề Lượng mới thở ra một hơi, giải thích: "Không phải, vừa nãy ta nghe thấy bên ngươi có tiếng động, ta mới đi sang, kết quả vừa đi sang ngươi đã đấm ta một cái, suýt nữa đánh gãy xương mũi của ta."

Tề Lượng nói lời này đưa tay xoa cái mũi của mình, phát ra một cái Thánh quang thuật dọn dẹp sạch sẽ thương tổn trên sống mũi.

"Chỉ vậy! Ngươi không thấy được cái khác?"

"Cái khác??" Tề Lượng mờ mịt lắc đầu, hắn ta nghe được tiếng động liền chạy tới, thật sự không thấy gì cả.

Triệu Khách nửa tin nửa ngờ thu Tuyết Cơ Tử lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm biểu cảm trên mặt Tề Lượng, nhưng từ hành động và biểu cảm của Tề Lượng, thật sự không giống nói dối.

"Ngươi tìm ra cái gì rồi hả?"

Triệu Khách bĩnh tĩnh lại, dò hỏi Tề Lượng.

Tề Lượng lấy ra một thứ từ trong sách tem đưa cho Triệu Khách, Triệu Khách nhận lấy nhìn lại là đồ hộp, Triệu Khách từng gặp loại đồ hộp này.

Trước đó Lý gia dẫn người đến gặp hắn, đã để lại loại đồ hộp này cho hắn.

Thứ trước mắt giống như đúc thứ Lý gia cho hắn nhưng đã trống không.

Ngón tay vuốt ve mép đồ hộp, bên trong còn ướt mỡ đông, rất mới mẻ.

"Ta vừa phát hiện, hai cái đều vừa mở ra!"

Nhớ đến trước đó bọn họ tiến vào, trên mặt đất có hai dấu chân, cộng thêm đồ hộp trước mặt, điều này khiến trong lòng hai người bị bao phủ một tầng bóng đen.

Triệu Khách báo phát hiện của mình cho Tề Lượng.

Hai người cùng nhau tính toán, chắc đến tầng một xem thử, có lẽ chỗ tinh luyện khoáng thạch sẽ có đáp án.

Ngay lúc hai người dự định đi xuống lầu.

Bên tai Triệu Khách đột nhiên động một cái, đưa tay một phát bắt lấy cánh tay Tề Lượng.

Tề Lượng: "??"

"Suỵt!"

Triệu Khách ra hiệu hắn ta đừng lên tiếng, dựng thẳng lỗ tai cẩn thận nghe.

Bọn họ đứng ở vị trí đầu gió, cẩn thận nghe có thể nghe được trong tiếng gió mang theo một tràng tiếng động rất kỳ quái, không thể hình dung được.

Ngược lại hơi giống với tiếng ma sát khi rắn bò trên mặt đất.

Tiếng động dần rõ ràng.

Tiếng di chuyển sàn sạt khiến người có thể cảm giác được, cái gì là ma sát ở trên vách tường.

Lúc này, tiếng động đột nhiên ngừng lại, cẩn thận nghe nhưng mãi không nghe được.

Ánh đèn trên tay Tề Lượng chiếu sáng xung quanh, nhưng ánh sáng lại khiến chỗ xa hơn trở nên tối tăm.

Hai người nhìn chằm chằm xung quanh.

Hô hấp của Tề Lượng chậm dần, con mắt nhìn chằm chằm phía trước nhưng cùng lúc cảm giác cánh tay đang kéo tay hắn ta càng ngày càng siết chặt, không nhịn được mở miệng nói: "Này!"

"Sao thế?"

"Đừng kéo ta chặt như vậy!"

Tề Lượng cảm giác rất khó chịu, mặc kệ thân phận thật sự của đối phương là nam hay nữ, bị người ta kéo tay như vậy, còn kéo rất chắc khiến Tề Lượng hơi không quen.

Nhưng Tề Lượng nói hết câu, Triệu Khách lại không trả lời hắn ta.

Chỉ thấy thân thể Triệu Khách cứng đờ nhìn chằm chằm Tề Lượng, ánh mắt như là gặp quỷ.

Không nói gì, mà chậm rãi nâng hai tay của mình lên.

Lúc đầu Tề Lượng còn chưa hiểu, nhưng sau khi thấy hai tay Triệu Khách, vẻ mặt khẽ giật mình.

Đây là tay của hắn?

Vậy ai đang kéo đang kéo tay ta??

Bình Luận (0)
Comment