Nhưng đối phương thấy vẻ mặt nhiệt tình của Tề Lượng lại ngạc nhiên, con mắt nhìn chằm chằm Tề Lượng trở nên âm trầm.
Dường như Tề Lượng cũng không chú ý tới vẻ mặt của đối phương, tiến lên một mạch ném ra một đống câu hỏi.
"Cảm ơn Lý gia, không có ngài, chúng ta nhất định phải chết, tại sao ngài lại ở chỗ này? Còn có ai ở chỗ này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tề Lượng hỏi liên tục nhưng không chú ý tới vẻ cảnh giác của đối phương.
"Không đúng!"
Triệu Khách cau chặt lông mày, hắn không phải tên lỗ mãng như Tề Lượng.
Sau khi tiếp xúc với Lý gia một lần, Triệu Khách rất rõ ràng vị Lý gia kia cũng không anh hùng như suy nghĩ của Tề Lượng.
Con mắt nhìn xuống dưới, lúc này Triệu Khách đột nhiên đưa tay giữ chặt tay Tề Lượng, bàn tay xiết chặt kéo Tề Lượng lại.
"Hắn không phải Lý gia!"
"Cái gì?"
Tề Lượng ngạc nhiên, đã thấy Triệu Khách chỉ trước mặt, vị Lý gia này còn hai tay hoàn chỉnh không thiếu sót.
Vị Lý gia kia đã cụt một tay.
Hiển nhiên cả hai không phải một người.
Lúc này Tề Lượng mới lấy lại tinh thần cẩn thận nhìn lên, nhìn rõ ràng khuôn trước mắt giống hệt Lý gia như huynh đệ song sinh, nhưng thần thái của cả hai hoàn toàn khác nhau.
Lý gia cho người ta cảm giác đặc biệt trầm ổn bá đạo, khí chất rất mạnh mẽ.
Nhưng ánh mắt vị trước mắt như rắn độc, con mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Triệu Khách và Tề Lượng, trong ánh mắt đầy vẻ đề phòng và âm trầm.
"Các ngươi là ai!"
Vị Lý gia giả này nhìn chằm chằm Tề Lượng, lại đưa mắt quan sát Triệu Khách.
Cuối cùng ánh mắt cay độc khóa chặt Triệu Khách, dường như nhìn ra trong hai người, Triệu Khách đã vô tình để lộ ra sự trưởng thành.
"Chúng ta là kẻ ngoại lai bị ép ở lại nơi này, vốn muốn rời khỏi nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, có thể nói cho chúng ta rốt cuộc chuyện này là sao không?"
Triệu Khách hơi suy nghĩ một chút, không cố hết sức che giấu thân phận của mình.
Đối phương không phải người ngu, có lẽ đối phương hiểu rõ nơi này hơn bọn họ rất nhiều, che giấu thân phận và nói dối, ngoại trừ tạo ra sự ngăn cách sâu sắc thì không có bất kỳ tác dụng gì.
"Kẻ ngoại lai!"
Lý gia giả gật đầu, hiển nhiên tỏ vẻ có thể chấp nhận lời giải thích này.
"Có thức ăn không?"
"Có!"
Triệu Khách giả vờ lục lọi trong ngực, lấy ra một cái bánh mì từ trong sách tem đưa tới.
Thấy bánh mì trên tay Triệu Khách, đối phương đưa tay nhanh chóng cầm lấy bánh mì, đặt bánh mì ở chóp mũi hít sâu một cái, mùi thơm gạo tươi mới khiến hắn ta mừng rỡ, há miệng bắt đầu ăn như sói đói hổ vồ.
Có lẽ bánh mì quá khô, cũng có lẽ vì ăn quá vội, đối phương ăn hai miếng, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.
Thấy thế, Tề Lượng vội vàng đưa tới một bình nước, đồng thời vỗ lưng đối phương: "Đại gia, ngài ăn từ từ, không đủ chúng ta còn nữa."
Nhưng đối phương đột nhiên một tay đẩy Tề Lượng ra, nhận nước vội vàng uống hai ngụm, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Tề Lượng: "Đừng đụng vào ta!"
Mặt nóng dán mông lạnh, đổi lại là ai cũng không dễ chịu.
Triệu Khách đứng ở bên cạnh nhìn Tề Lượng bị ghét bỏ, trong lòng âm thầm cười rộ lên.
Dù sao cũng không vội, Triệu Khách ngồi ở chỗ đó chờ hắn ta từ từ ăn, đồng thời lấy ra hai củ nhân sâm tinh từ trong sách tem.
"Cho!"
Ném cây hơi nhỏ cho Tề Lượng, Triệu Khách chậm rãi gặm cắn.
Nơi này vốn tối tăm, Tề Lượng không thấy rõ ràng còn tưởng rằng củ cải, cầm lấy bắt đầu gặm.
Kết quả ăn hai cái đã cảm thấy không thích hợp, cảm giác xoang mũi của hắn ta nóng rực, phun ra một luồng khí nóng, cả khuôn mặt đều biến màu đỏ bừng.
Vội vàng ném 'củ cải' vào trong sách tem, sau khi thấy rõ ràng là cái gì vẻ mặt cũng trở nên kỳ quái.
"Nhân sâm??"
Tề Lượng chớp mắt mấy cái, chưa từng thấy củ nhân sâm nào lớn như vậy.
Quan trọng là hiệu quả của thứ đồ chơi này hơi quá mạnh với hắn ta, chỉ ăn hai miếng đã cảm giác cả người như bị lửa đốt.
Triệu Khách cũng không có phản ứng lớn như Tề Lượng.
Lấy thể chất hiện tại của hắn, loại nhân sâm này đã được coi là kích cỡ nhỏ ở trong sách tem của hắn, một lần ăn hết hai, ba củ cũng không có cảm giác gì.
Ngược lại còn tạm lấp đầy dạ dày.
"Đợi chút!"
Lúc này, Tề Lượng đột nhiên ngạc nhiên, quay đầu nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt trở nên nghiêm túc, "Ngươi không phải người bị truy nã chứ."
"Bị truy nã?"
Triệu Khách ngạc nhiên nhưng nhanh chóng hiểu ra ý của Tề Lượng, Triệu Khách cũng không sợ hắn sẽ có ý nghĩ xấu với hắn.
Ngược lại, nếu Tề Lượng thật sự chú ý đến hắn.
Triệu Khách sẽ đặc biệt vui vẻ, bởi vì... Như thế hắn có thể làm một món ăn mới.
Nghĩ đến đây, đôi mắt Triệu Khách nhìn Tề Lượng từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy như lão đầu lão thái chọn rau xanh trong chợ bán thức ăn.
Bị Triệu Khách ánh mắt nhìn chằm chằm đến run rẩy, Tề Lượng vội vàng nói: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi."
Chỉ thấy Tề Lượng lấy ra một tờ giấy từ sách tem đưa cho Triệu Khách, đồng thời giải thích: "Ta cũng vô tình đến Quỷ thị một chuyến, phát hiện bên trong có rất nhiều người đang bàn tán về ngươi, thậm chí đã có người bắt đầu phân phát tờ giấy này ở khắp nơi."