Nhưng cuối cùng chỉ là thân thể máu thịt, viên đạn xuyên qua đầu vai của hắn ta, để lại một lỗ thủng lớn khoảng ngón cái trên bả vai hắn ta, thân thể cao tuổi nằm trên mặt đất thỉnh thoảng lại khẽ run rẩy.
Triệu Khách chờ sau khi thạch tinh phấn trong không khí rơi hết xuống, lúc này mới nhấc áo lên.
Thật ra Triệu Khách có cách đối phó với những thạch tinh phấn này, trực tiếp nhất là dùng Nhiếp nguyên thủ.
Chỉ có điều ở trước mặt tên chủ nợ Tề Lượng này, Triệu Khách vẫn cố gắng che giấu Nhiếp nguyên thủ.
"Tại sao phải giãy giụa! Chết mới là nơi trở về của các ngươi."
Điều ngoài dự đoán là, tên trước mắt giống Lý gia như đúc, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Khách và Tề Lượng, lại vẫn đang nói ra những lời lẽ ngông cuồng.
Thế nhưng điều khiến Tề Lượng cảm thấy kỳ quái là, tuy lời lẽ của đối phương cay nghiệt.
Nhưng trong ánh mắt không có sát khí, ngược lại ánh mắt của hắn ta lại mang theo chút ý tốt khiến Tề Lượng không thể hiểu được.
"Trị cho hắn đi, đừng để hắn chết!"
Triệu Khách thu súng lại, dặn dò Tề Lượng trị liệu cho lão đầu, quay người đi đến trước mặt tiểu nữ hài trên giường.
Nhìn dáng vẻ của nữ hài chắc chỉ có mười hai mười ba tuổi, dinh dưỡng không đủ khiến thân thể khô gầy, lúc này bị vôi ăn mòn càng có vẻ vô cùng thê thảm.
Chỉ có con mắt này vẫn có ánh sáng như người sống, nhìn chằm chằm Triệu Khách, nàng liên tục nháy mắt như đang cầu xin, nhưng nàng không mở miệng được.
"Chân tướng!"
Trong mắt trái của Triệu Khách hiện ra ánh sáng màu vàng, cẩn thận nhìn chằm chằm vào thân thể của nữ hài, chậm rãi duỗi ngón tay ra, tìm kiếm dọc theo ngực nữ hài.
"Ngươi làm cái gì!"
Thấy hành động của Triệu Khách, không chỉ lão đầu kia, ngay cả Tề Lượng cũng trở nên căng thẳng.
Nhưng Triệu Khách không để ý bọn họ, ngón tay vẫn tiếp tục lướt xuống phía dưới, đợi đến khi Triệu Khách vuốt ve đến cái rốn của nữ hài, chỉ thấy con mắt nữ hài đột nhiên lo lắng giằng co.
"Quả nhiên!"
Nhìn đến đây, Triệu Khách nhắm mắt lại thở sâu, tuy nhiên trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì.
Đáp án rất bất ngờ, lại hợp tình hợp lí.
Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng đây có lẽ là đáp án tốt nhất, chỉ có như vậy mới có thể giải thích tất cả bí ẩn.
"Ngươi đang làm gì?"
Tề Lượng còn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng không hiểu cái gọi là đáp án rốt cuộc có liên quan gì đến một tiểu nữ hài, nhưng hắn ta có thể cảm giác được sự căng thẳng và không rõ khi sắp công bố đáp án.
"Sao ngươi lại ngu ngốc như vậy, hắn đã hiểu, ngươi còn chưa hiểu." Lão đầu nửa nằm trên mặt đất, tuy được Tề Lượng trị liệu vết thương nhưng xương cốt bị viên đạn bắn nát trên bờ vai cũng không khôi phục vì vết thương khép lại, thân thể nửa nằm trên mặt đất, con mắt nhìn chằm chằm Tề Lượng này nói: "Bởi vì, các ngươi đều là... Người, chết!"
Lúc lão đầu hô lên hai chữ cuối cùng, Triệu Khách cau chặt lông mày nhưng cũng không cãi lại.
Không sai, bọn họ là người chết.
Lúc đầu Triệu Khách mãi không hiểu, vì sao loại thạch tinh phấn giống như vôi này lại tạo ra tổn thương lớn cho bọn họ như vậy.
Vì thế Triệu Khách lật khắp sách cổ trên tay, vẫn không tìm ra đáp án.
Nhưng nếu là người chết, vậy đáp án đã được giải quyết dễ dàng, bởi vì trong sách cổ có ghi chép.
Vôi có tác dụng phá âm rất mạnh với người chết, có thể phòng ngừa thi biến.
Cho dù không có tác dụng quá lớn với cương thi, nhưng đối với người mượn xác hoàn hồn lại có tổn thương cực lớn.
Điều này cũng giải thích vì sao bọn họ dính phải thạch tinh phấn, thân thể lại bị ăn mòn nghiêm trọng.
"Người chết?"
Tề Lượng ngạc nhiên, sau khi cẩn thận nghe Triệu Khách giải thích, cuối cùng đã hiểu vì sao thạch tinh phấn lại gây ra tổn thương lớn cho bọn họ.
Nhưng Tề Lượng vẫn cảm thấy lơ mơ với cái gọi là thân phận mới.
Hắn ta gãi đầu hỏi Triệu Khách: "Vậy bây giờ chúng ta tính là cái gì? Cương thi? Mượn xác hoàn hồn? Hay cái gì? Ngoài ra, nếu chúng ta đã là người chết, vậy những người trong hầm mỏ kia tính là gì, người bị giết chết tính là cái gì?"
Câu hỏi liên tiếp khiến Triệu Khách hơi mất kiên nhẫn, chỉ vị lão đầu vẻ ngoài giống hệt Lý gia trước mắt, tức giận nói: "Hỏi ta làm cái gì, hỏi hắn đi."
Bọn họ đúng là người chết nhưng lão đầu này là người sống, nếu không sao có thể chạm vào những bụi thạch đó.
Cho nên, nếu muốn đáp án, tiểu nữ hài này được tính là một nửa, đáp án chân chính còn ở chỗ lão đầu này.
Tề Lượng nghe xong, nhìn lão đầu nằm ở một bên khác: "Đại gia, đã đến lúc này rồi, ngài nói thẳng ra đi, có lẽ chúng ta còn có thể giúp ngài."
"Giúp ta??"
Lão đầu ngẩng đầu nhìn Tề Lượng, ánh mắt đánh gia qua lại Tề Lượng và Triệu Khách, lại có một loại ảo giác bản thân nhìn nhầm.
Nếu người khác biết mình đã là một người chết, cho dù tâm trí cứng cỏi cỡ nào, đều sẽ cảm thấy sụp đổ, buồn rầu, thậm chí là nổi điên.
Cho nên, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn ta ra tay trước chiếm ưu thế, hắn ta không biết sau khi hai người trước mắt đạt được đáp án sẽ làm ra hành động gì.
Lại không ngờ dù là Triệu Khách hay Tề Lượng, trạng thái sau khi biết được đáp án hoàn toàn khác với suy nghĩ của hắn ta.