Chỉ thấy vẻ mặt Lý gia giả rất áy náy, có lẽ có tật giật mình, thậm chí hắn ta không dám nhìn vào mắt Triệu Khách, chỉ nhìn chằm chằm cây gậy sắt mà Triệu Khách ném xuống.
Càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt già nua kia đau rát.
"Ta đồng ý với bọn họ sẽ dẫn bọn họ cùng rời khỏi nơi này." Tề Lượng nói với Triệu Khách.
Triệu Khách cau mày, xua tay: "Không quan trọng, đây là chuyện của ngươi nhưng đừng dính dáng đến ta, ta không đồng ý bất cứ chuyện gì với bọn họ."
Tốc độ trở mặt vô tình của Triệu Khách có thể gọi là điển hình trong sách giáo khoa.
Nhưng dường như Tề Lượng đã miễn dịch với điều này.
Biết rõ thủ đoạn của tên dùng vẻ ngoài phụ bếp trước mắt nhanh chóng quyết đoán, Tề Lượng cũng không dám trông cậy hắn sẽ hỗ trợ.
Một đoàn người hơi chỉnh đốn lại, sau đó xuất phát lên đường.
Trước khi đi, Triệu Khách không quên thu đống thịt chết loại bỏ từ trên người nữ hài vào trong sách tem mang theo.
Tuy Tề Lượng thấy kỳ quái nhưng cũng không tiện hỏi lý do.
Trong lòng cảm thấy có thể là sở thích đặc thù, cũng có lẽ sợ bị Triệu Khách chặn họng, tóm lại cũng không để ý.
Trong lúc nói chuyện Tề Lượng cũng biết được tên thật của vị Lý gia giả này là Lý Sưởng.
Tuy cũng họ Lý nhưng không có một chút xíu ấn tượng nào với Lý gia mà Tề Lượng nhắc đến, hắn ta không thể rời khỏi nhà máy, đương nhiên thủ hạ lúc trước cũng là công nhân trong nhà xưởng, hoặc là thủ vệ phổ thông trong nhà xưởng.
Cũng không quen bên thợ mỏ, lần này xảy ra động đất, hắn ta mới nhân cơ hội đến khu cư trú của thợ mỏ.
Có lẽ vì có vẻ ngoài giống Lý gia, mới khiến tiểu nữ hài dễ dàng tin tưởng hắn ta, đi theo hắn ta.
Chỉ không ngờ, hai người vừa trở về, Triệu Khách và Tề Lượng đã đến.
Trước đó, bóng đen nhìn trộm Triệu Khách cũng là vị Lý Sưởng này, chỉ là lợi dụng quen thuộc với hoàn cảnh nơi này, mới thoát khỏi Triệu Khách.
Về phần tiểu nữ hài này, nàng không tên cũng không biết nói chuyện.
Triệu Khách đã bỏ đi một cái xương sụn trên dây thanh quản trong cổ họng của nàng.
Không phải vì hoại tử, mà là Triệu Khách không muốn nàng nói chuyện.
Nói nhiều sai nhiều, Triệu Khách muốn bảo đảm nàng tỉnh lại có thể im lặng, để tam quan của thiếu niên Tề Lượng này sẽ đi theo tư tưởng chính xác.
Tề Lượng tạm thời đặt một cái tên cho nàng, cũng không biết tên này cố ý hay vô tình, gọi nữ hài là Trần Tĩnh.
Cũng chính là nữ nhân chết dưới lòng bàn tay gấu mà Triệu Khách và Tề Lượng gặp được trong lần đầu tiên trải qua không gian khủng bố.
Phía dưới công xưởng có rất nhiều đường ống ngầm rắc rối phức tạp.
Có Lý Sưởng dẫn đường, bọn họ không quay về đường trước đó, mà đi một con đường khác.
Trên đường đi, Triệu Khách đi ở phía trước nhưng luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Có lẽ vì tên nữ hài, không biết vì sao Triệu Khách luôn có cảm giác hình như Tề Lượng đã nghi ngờ hắn.
Nhưng rốt cuộc là lộ ra từ chỗ nào?
Trong chốc lát Triệu Khách không nghĩ rõ ràng.
"Chính là chỗ này, đi lên cũng gần đến trang viên."
Lý Sưởng chỉ nắp giếng trên đỉnh đầu, leo lên mở ra nắp giếng trước một bước, sau khi xác định bên ngoài không có vôi, mới vẫy tay ra hiệu với bọn họ.
"Các ngươi lên trước!"
Triệu Khách xua tay, ra hiệu đám người Tề Lượng đi lên trước một bước, hắn thì ở phía dưới tiếp ứng.
Chờ sau khi đám người Tề Lượng đi lên đợi trái đợi phải nhưng vẫn không thấy Triệu Khách lên.
Điều này khiến trong lòng Tề Lượng đột nhiên nặng nề, nhanh chóng bò tới miệng nắp giếng, hô: "Này, ngươi đang làm cái gì!"
"Chờ một lát, ta sửa lại quần áo."
Cửa ngầm đen như mực không thấy bóng dáng Triệu Khách, nhưng có thể nghe được tiếng kêu của Triệu Khách.
Qua khoảng hai phút, chỉ thấy Triệu Khách chậm rãi thò đầu ra từ trong giếng.
Lúc này mới khiến Tề Lượng thầm thở phào.
"Thật xin lỗi, vừa rồi ta ở phía dưới phát hiện quần áo bị rách, cho nên sửa sang lại một lần nữa."
Triệu Khách nói xong chậm rãi vặn vẹo thân thể leo ra từ trong giếng, đưa tay về phía Tề Lượng: "Kéo ta lên?"
"A! A a a."
Tề Lượng nghe Triệu Khách gọi, lúc này mới lấy lại tinh thần nhanh chóng lôi kéo Triệu Khách bò lên.
Triệu Khách bò lên nhìn, thì ra đây là vùng ven ở phía sau công xưởng.
Quay đầu nhìn thoáng qua vị trí công xưởng.
Chỉ thấy lều nhà xưởng lớn như vậy đã mở ra một cái lỗ, một thân thể cao lớn đang cuộn lại trong nhà xưởng, không ngừng nhúc nhích thân thể của mình.
"Là con nhện bự kia!"
Tề Lượng cẩn thận nhìn kỹ, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Lý Sưởng: "Nó làm gì ở trong đó?"
Lý Sưởng gãi đầu đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vỗ gáy nói: "Ồ, trong đường ống nén của công xưởng sẽ có một ít bảo thạch kết tinh, oán niệm sẽ đi hấp thu những kết tinh đó để bổ sung năng lượng."
"Vậy đi nhanh, nhân lúc nó còn chưa phát hiện chúng ta." Triệu Khách thúc giục cả đám nhanh chóng rời đi.
Lý Sưởng và tiểu nữ hài kia không e ngại vôi trên đất, Triệu Khách và Tề Lượng thì phải cẩn thận đi lên phía trước.
Tốc độ của bốn người cũng không chậm, dọc theo đường đi Lý Sưởng toàn dẫn vào đường nhỏ, lộ trình rút ngắn gấp đôi so với trước đó.
Đợi đến lúc đi vào trước cửa trang viên.
"Đợi chút!"