Ấn tượng của Maier với Triệu Khách hoàn toàn dừng lại là một lão đầu khô gầy như que củi.
Hoàn toàn không ngờ sau khi trận kiếp nạn này bộc phát, hắn còn có thể sống sót, đặc biệt hắn còn ở trong nhà bếp nguy hiểm nhất.
Ở bên cạnh, Tề Lượng đứng sau lưng Triệu Khách, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Khách.
Luôn cảm thấy dường như tên trước mắt này gặp ai cũng có thể nói vài câu, không khỏi khiến Tề Lượng cảm thấy trên người tên này có cảm giác thần bí dày đặc, đồng thời càng khiến hắn ta nghi ngờ.
"Nói một chút đi, cần ta giúp ngươi cái gì? Nơi này không an toàn, ta có thể đưa ngươi rời đi."
"Khục khục..."
Maier không nói gì nhưng tiếng ho khan dồn dập khiến giọng nói Maier trở nên càng suy yếu hơn.
"Đi thôi, rời khỏi nơi này, ta đã sắp không chịu được nhưng ngươi phải chú ý có ba tên hèn hạ, gặp được nhất định phải tránh bọn họ, ta bị thương, đã không đi được nữa, rời đi đi."
Ba tên hèn hạ, vẻ mặt Triệu Khách và Tề Lượng lập tức lúng túng.
Không cần nghĩ cũng biết, ba tên hèn hạ mà Maier nhắc tới chắc chắn là ba người Quỷ Cơ.
Chỉ là không biết, giữa Maier và ba người Quỷ Cơ đã xảy ra chuyện gì không vui, xem ra sự oán hận của Maier với ba người kia khá lớn.
Triệu Khách nghĩ lại cũng đúng, dù sao trước đó ba người là thủ phạm mai phục Maier, khiến hắn ta thê thảm mất hai chân.
Nhưng đây cũng là một tin tức tốt, nói rõ ba người kia còn sống, hơn nữa từng đến nơi này, có thể giải thích được chữ viết trên tường.
Nghe giọng điệu của Maier, hình như cũng không tính mở ra bảo khố, mà liên tục khuyên bọn họ rời đi.
Triệu Khách có thể cảm giác được Maier cũng không có ác ý với bọn họ, thậm chí để bọn họ rời đi, có lẽ xuất phát từ ý tốt của người sắp chết.
Nhưng Triệu Khách chưa từ bỏ ý định, mặc kệ trong bảo khố có chìa khoá hay không, hắn đều muốn đi vào xem một cái.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cố gắng khiến giọng điệu của mình chậm lại, khuyên Maier: "Thương thế của ngươi thế nào, chỗ ta có một ít dược phẩm, tuy không dám hứa chắc có thể chữa trị cho ngươi, nhưng có thể xoa dịu cơn đau cho ngươi, mở ra đi, ta cứu được ngươi một lần, có lẽ còn có thể cứu ngươi lần thứ hai."
Có lẽ là câu nói sau cùng của Triệu Khách khiến ý chí của Maier xuất hiện dao động, bên trong im lặng một lúc lâu, mới nghe Maier hỏi: "Bên cạnh ngươi còn có ai?"
Triệu Khách nghe đến đây, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, hắn biết trong lòng Maier đã đồng ý.
Lúc này Triệu Khách vỗ ngực, giọng điệu ngầm có chút lạnh lẽo bảo đảm: "Ngươi yên tâm, bên ngoài chỉ có bốn người sống chúng ta, trừ cái đó ra không có cả một bóng quỷ, nếu có cũng chỉ có bức tượng đá nát phía sau."
Nhưng Triệu Khách vừa nói xong.
Ở bên trong cánh cửa lớn đột nhiên yên tĩnh.
Một loại tĩnh mịch khiến người ta không tưởng tượng được, không có trả lời, không có tiếng động, thậm chí Triệu Khách không nghe thấy cả tiếng hô hấp.
Triệu Khách cau chặt lông mày, quay đầu nhìn Tề Lượng, nói thầm: "Chẳng lẽ hắn hối hận hả?"
Ngay lúc Triệu Khách định hỏi lại.
Chỉ nghe bên kia cửa phòng truyền đến giọng nói lạnh băng đến khác thường của Maier: "Nơi này không có bất kỳ pho tượng nào."
Mấy chữ ngắn gọn khiến sắc mặt bốn người Triệu Khách cứng đờ, như sấm sét giữa trời quang, rõ ràng không có gió nhưng lại cảm thấy da thịt cả người không nhịn được co rụt lại.
Triệu Khách không hề động đậy người, chỉ nghiêng đầu nhìn ra sau.
Hành lang trống rỗng như vực sâu bị bóng tối cắn nuốt, bức tượng đá hình thù cổ quái này yên tĩnh đứng ở đó.
Bốn người ngừng thở, thời gian như đọng lại ở thời khắc này, mỗi một giây đều khiến bốn người cảm thấy một ngày bằng một năm.
"Ha ha ha, ta lừa các ngươi! Chỉ đùa các ngươi một chú thôi. Có phải rất kinh dị không, khắp nơi trong nhà ta đều là tác phẩm nghệ thuật, một bức tượng đá lại dọa các ngươi như thế, ha ha ha... Khụ khụ khụ."
Ngay lúc trên trán Tề Lượng đã đổ mồ hôi lạnh, lại nghe trong cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng cười to của Maier, cười thở không ra hơi.
"Mả mẹ nó!"
Tề Lượng nghe đến đây, suýt nữa nhảy dựng lên hận không thể đá vào cửa phòng một cái.
"Khụ khụ khục... Ta không được, ta sắp cười chết rồi, các ngươi chờ ta mở cửa cho các ngươi."
Tiếng cười to của Maier như đã chạm vào vết thương, khiến hắn ta càng ho khan dữ dội hơn.
"Bệnh thần kinh!"
Vốn Tề Lượng còn đang suy nghĩ, có phải Quỷ Cơ lại lừa hắn ta, làm một số việc mà hắn ta không thích hay không.
Nhưng hiện tại nghe được tiếng cười của Maier, Tề Lượng đột nhiên cảm thấy tên này thật sự cũng là chết chưa hết tội, lúc này còn đùa như vậy, có thể dọa chết người hù chết.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, các ngươi không hiểu cách thưởng thức thứ đồ vật nghệ thuật như tượng đá, các ngươi có thể nhìn ngoài cửa sổ bên trái, nơi đó còn có một bức tượng đá cũng rất không tệ."
Hiển nhiên, lời xin lỗi không đứng đắn của Maier cũng không thể khiến Tề Lượng bớt giận, cắn răng tính toán trong lòng, đợi chút nữa trị liệu cho Maier sẽ để hắn ta chịu chút đau khổ nho nhỏ.
"A, các ngươi xem, bức tượng đá này thật sự rất đặc biệt!"