Nhưng lúc này Tề Lượng nghe được tiếng kêu của Triệu Khách, không nhịn được quay đầu lại, chỉ thấy Triệu Khách đang ghé vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài, đồng thời gọi đám người Tề Lượng chạy tới nhìn.
Lý Sưởng và Trần Tĩnh đi qua nhìn, chỉ thấy Lý Sưởng không khỏi thở sâu, nắm chắc cánh tay Trần Tĩnh trong ngực.
"Không hứng thú!"
Tề Lượng bĩu môi một cái, đây cũng không phải nói nhảm, hắn ta thật sự không có năng lực giám thưởng gì với loại tác phẩm nghệ thuật cao cấp này.
Trong hiện thực hắn ta cũng không giàu có, hắn ta chỉ là một người học sinh bình thường mà thôi.
Nói thẳng ra, nghèo khó hạn chế sự yêu quý của hắn ta với nghệ thuật.
"Đứa ngốc, chắc chắn ngươi sẽ thích cái này."
Lúc này, Triệu Khách bước tới một phát khoác vai Tề Lượng, dáng vẻ như huynh đệ tốt xô đẩy hắn ta đi đến trước cửa sổ.
Tề Lượng bị Triệu Khách khoác vai cảm thấy rất khó chịu, đi đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy trước mắt trống rỗng không có gì.
Ngay lúc Tề Lượng cảm thấy nghi ngờ, đã nghe thấy giọng Triệu Khách vang lên sau lưng: "Chạy!"
Không đợi Tề Lượng hiểu rõ xảy ra chuyện gì, chỉ cảm giác một cái chân đá mạnh vào mông của hắn ta, đạp hắn ta ra ngoài cửa sổ.
Lúc Triệu Khách hô lên câu này, phía sau có một luồng ý lạnh như kim đâm đánh tới.
Bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy trong lỗ thủng kích cỡ khoảng tiền xu ở trên pho tượng có một con mắt đang nhìn chằm chằm vào Triệu Khách.
Trước đó cuộc nói chuyện và hành động của bọn họ đều bị quái vật này nhìn rõ ràng.
Chỉ có điều, dường như hắn ta đang chờ, chờ Triệu Khách làm Maier mở cửa, nói cách khác thứ hắn ta cần là đồ trong bảo khố.
Rõ ràng hành động muốn bỏ chạy của một đoàn người Triệu Khách đã khiến quái vật mất kiên nhẫn.
Theo tiếng gào thét nặng nề, da thịt trông như bằng đá dần rút đi vẻ ngụy trang.
Một đôi bắp đùi to khỏe phát triển đạp xuống mặt đất, móng chân bén nhọn nhẹ nhõm tạo ra một vết nứt trên mặt đất, cảm giác còn nhẹ nhàng hơn cả tiện tay bóp nát một khối đậu hũ.
Những cánh tay đan xen vào nhau trước đó nhanh chóng mở ra, dưới bốn đôi tay to lớn mạnh khỏe là một cái miệng to như chậu máu lộ ra hàm răng sắc bén.
Từng giọt nước nhỏ xuống mặt đất, mặt đất đá cẩm thạch cứng rắn lập tức bị nước bọt của nó ăn mòn ra lỗ thủng có to có nhỏ.
Con mắt của nó vẫn khóa chặt Triệu Khách.
Triệu Khách chỉ cảm thấy cả người nặng nề như có ngọn núi lớn đè ở trên người khiến hắn không thở nổi.
Ánh mắt quen thuộc giống với lần trước gặp mặt Bá Tước, cặp ánh mắt sắc bén kia không hề khác biệt.
"Là hắn!"
Trong lòng Triệu Khách hiểu ra, giống hệt với suy đoán của hắn, quái vật này là vị Bá Tước đại nhân kia.
Triệu Khách giơ tay lên nhắm thẳng hỏa thương vào đầu quái vật bóp cò.
Họng súng hỏa thương đen ngòm, phun ra một chuỗi ngọn lửa nóng rực nhưng viên đạn này bắn vào mí mắt Bá Tước như trứng gà đâm vào tảng đá, không chịu nổi một kích.
Cặp con ngươi màu đỏ ngòm kia nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách, trong ánh mắt thêm mấy phần khinh thường.
Kết quả trong dự đoán, Triệu Khách cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhanh chóng rút thiết chùy trên tay ra.
Nhưng lúc này trước mắt xuất hiện một cơn gió mạnh, theo đó là mùi máu tươi dày đặc, không khỏi khiến Triệu Khách nghẹn một hơi trong ngực, chờ hắn lấy lại tinh thần, vị Bá Tước đại nhân kia đã đứng ở trước mặt hắn.
Thân thể hùng tráng khôi ngô cho người ta một loại áp lực tràn đầy tuyệt vọng, dường như mỗi một tấc cơ bắp và xương cốt đều sinh ra vì giết hại, một cỗ máy giết chóc hoàn mỹ.
Cơ bắp trên mặt Triệu Khách co quắp mất tự nhiên.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt quái dị gần trong gang tấc kia.
"Ta cho ngươi biết, thanh thiết chùy này là đồ của yêu quái, ngươi tin không!"
Trên khuôn mặt dữ tợn kia chậm rãi vỡ ra một cái miệng, răng bén nhọn song song cùng một chỗ, lấp lóe ra một tia sáng trong bóng tối.
Chợt nghe "xì" một tiếng.
Máu tươi cạch cạch cạch... Rơi xuống, hai bắp đùi đã mất đi khả năng chống đỡ thân thể, một trái một phải ngã xuống mặt đất.
"Sao hắn chưa xuống?"
Dưới cửa sổ vang lên tiếng thúc giục dồn dập của Tề Lượng.
Vị trí bảo khố ở chỗ cao nhất của sơn trang, nhưng phía dưới cửa sổ lại là một vườn hoa thiết kế giữa không trung.
Dẫn đến Tề Lượng bị Triệu Khách đạp xuống ngã gục, nhưng cũng không nhận tổn thương lớn đến mức nào.
Lý Sưởng và Trần Tĩnh đã bị Tề Lượng đỡ lấy, nhưng cũng không thấy bóng dáng Triệu Khách.
"Đừng để ý tới hắn, chạy mau!"
Lúc này, Lý Sưởng càng quyết đoán hơn Tề Lượng, ôm lấy Trần Tĩnh nhanh chóng chạy về phía trước.
Chân ngắn to khỏe có lợi, lúc chạy bộc phát ra tốc độ không hợp với tuổi của hắn ta.
Tề Lượng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một cái đầu thò ra từ cửa sổ không ngừng nhai, tròng mắt to như chuông đồng nhìn từ trên xuống.
"Chẳng lẽ!"
Một loại dự cảm xấu hiện trong lòng Tề Lượng, "Không thể nào? Hắn không chết dễ dàng như thế mới đúng!"
Nhưng lúc này lại thấy con mắt quái vật đột nhiên xoay chuyển, một đôi mắt nhìn chằm chằm Lý Sưởng phi nước đại ở nơi xa, hơi thở của người sống khiến hắn ta không nhịn được thè ra đầu lưỡi đỏ tươi.