Lý Sưởng rất quen thuộc với tiếng động này, thay đổi sắc mặt, nhanh chóng cõng Trần Tĩnh lên, nói, "Đi mau!!"
Tuy không biết oán niệm là cái gì, nhưng thấy vẻ mặt Tề Lượng cũng xuất hiện thay đổi, trong lòng U Linh trầm xuống, biết đây nhất định không phải đùa giỡn.
"Nơi này không thể ở lại, chúng ta phải chạy ra ngoài!"
Tề Lượng rất rõ ràng một khi oán niệm chạy tới, nơi này lập tức biến thành ổ nhện, ở lại nơi này cũng là một cái chết, dù không tìm được chìa khoá, trước tiên nghĩ cách lao ra lại nói.
Nhưng lúc này đã thấy U Linh đột nhiên tăng tốc, thân thể nhanh chóng rơi vào ẩn hình.
"Cẩn thận!"
Thấy thế tinh thần hai người Đại Trùng và Lý Sưởng căng cứng.
Nhưng U Linh cũng không đi đánh lén Tề Lượng như Đại Trùng đã nghĩ, mà là quay người lao một bước ra ngoài phòng, đồng thời trở tay đóng chặt cửa lớn tầng lầu này.
"Hỏng bét!" Lý Sưởng thay đổi sắc mặt, tiến lên đẩy, phát hiện cửa lớn bị U Linh khóa chặt.
Không thể nghi ngờ, hành động này của U Linh là muốn để bọn họ ở lại đây tranh thủ thời gian cho mình.
Ba người đưa thư, một tàn, hai người không có điểm bưu điện, cộng thêm một già một trẻ, năm người bị nhốt ở tầng này, kết quả chỉ có thể chờ chết.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt Tề Lượng càng thêm khó coi, khẽ cắn môi: "Đi ra sau, xem có đường ra khác không."
"Hắc hắc, các ngươi ngay ở lại chỗ này kéo dài thời gian cho ta đi!"
U Linh nhanh chóng lao ra từ trong sơn trang, hắn ta đã quyết định dù nhiệm vụ lần này thất bại, hắn ta cũng phải còn sống rời khỏi nơi này.
Ngay lúc U Linh sắp bước một chân ra khỏi sơn trang, hình ảnh trước mắt lập tức khiến chân U Linh cứng đờ ở giữa không trung.
Ánh mắt nhìn chằm chằm đám nhện tràn đầy trời đất trước mắt, một luồng khí lạnh bò lên theo cổ chân U Linh.
"Đáng chết!"
U Linh thầm mắng một tiếng ở trong lòng, đây căn bản không trốn thoát được nhưng dù trong lòng muốn mắng chửi, dưới chân cũng không dám có chút hành động nào, cẩn thận lui từng bước về sau, sợ phát ra tiếng động khác thường gì.
Nhưng người chính là như vậy, sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
U Linh chỉ lo nhìn trước mắt, không chú ý dưới chân, vùi lui ra sau một chân đột nhiên giẫm vào một thứ sền sệt, cũng không biết thứ đồ chơi gì lại ẩm ướt trơn bóng.
"Đệt!"
U Linh cúi đầu nhìn, sau khi thầm mắng một câu, quay người muốn đi.
Nhưng chờ hắn ta ngẩng đầu, chỉ thấy một con nhện đang lạnh băng theo dõi hắn ta.
Còn chưa chờ U Linh có hành động, một khuôn mặt nữ nhân lặng yên xuất hiện sau lưng U Linh, cái vuốt bén nhọn đột nhiên chộp vào trên người U Linh.
Dù U Linh tránh né kịp thời, trên bờ vai vẫn bị xé rách một đường, mùi máu tươi lập tức khiến ánh mắt tất cả con nhện xung quanh tập trung vào.
Da mặt U Linh cứng đờ, toàn thân không ngừng run rẩy: "Không!! Không! Cứu mạng!"
Hắn ta không muốn chết, hắn ta không thể chết, hắn ta còn có quá nhiều tiếc nuối chưa hoàn thành.
Nhưng chẳng kịp chờ U Linh bỏ chạy, trong nháy mắt lít nha lít nhít gai độc bén nhọn đã khiến hắn ta hiện hình, bị bắn thành bàn chải.
Kịch độc lan tràn cả người U Linh, khiến trong đầu U Linh trống rỗng.
Trong thoáng chốc, hắn ta nghĩ tới người thân trong hiện thực.
Con của hắn ta vì trí lực rất thấp, bị học sinh cùng lớp chế giễu, bắt nạt, bị người ta đẩy vào hầm cầu trong nhà vệ sinh, suýt nữa chết chìm ở bên trong.
Lão mẫu cao tuổi của hắn ta đến cửa lý luận, nhưng đối phương là nhà thôn trưởng, chẳng những không xin lỗi, ngược lại còn đánh lão mẫu bị thương phải nằm trên giường.
Lúc đó hắn ta vẫn còn đi làm thuê, sau khi biết được chuyện này, hắn ta tìm tới cửa, kết quả bị đánh đập.
Hắn ta bị đánh mình đầy thương tích, lúc này sự hung ác trong lòng hắn ta hoàn toàn bị khơi lên, rút ra con dao mổ heo mang theo người đâm tới, liên tục giết ba người, ngay cả tiểu đồng học vẫn bắt nạt nhi tử hắn ta cũng không buông tha!
Sau khi U Linh giết người đã bỏ trốn, nhưng lúc hắn ta sắp cùng đường mạt lộ.
Một con tem đã thay đổi vận mệnh của hắn ta.
Hắn ta dựa vào cách dùng bất cứ thủ đoạn nào, không ngừng sống sót trong nguy hiểm.
Dựa vào lực lượng thu được từ trong tem, chỉ dùng một số thủ đoạn nhỏ, không chỉ thành công chế tạo việc giả chết, mê hoặc cảnh sát.
Còn chiếm dụng thân phận hợp pháp của người khác, trong lúc này hắn ta cũng đã nhiều lần làm chuyện xấu, phạm vào rất nhiều tội ác.
Ở trong không gian khủng bố, hắn ta thu hoạch đủ nhiều tem, tìm được dược vật có thể trị bệnh cho nhi tử, để nó có thể sống cuộc sống của người bình thường.
Đồng thời dựa vào thân phận mới và năng lực của mình, hắn ta đã có được tài sản rất phong phú trong hiện thực, đủ để mẫu thân và nhi tử sống sung sướng cả đời.
Chỉ là hắn ta không cam tâm, hắn ta muốn trở về, dù chỉ liếc nhìn mẫu thân và nhi tử một cái, uống một ngụm canh do mẫu thân nấu, nghe nhi tử hát một bài cho hắn ta...
"Tách..."
Giọt máu đen rơi trên sàn nhà, ăn mòn sàn nhà ra một lỗ thủng.
Trong hành lang, chỉ thấy thân thể Bá Tước dần rõ ràng trong bóng tối.
Lúc này hắn ta đầy bụi đất trông khá chật vật, không ngừng chảy ra máu đen.